Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 103

 
Phương Tiểu Dĩnh có nằm mơ cũng không ngờ tới, trên thế giới này lại tồn tại một người vô hình khác giống hệt như mình.

Không, phải nói là rất nhiều người.

Và Lộc Tri Vi, vừa hay lại là một trong số đó.

Chuyện này còn khiến Phương Tiểu Dĩnh kinh ngạc hơn cả việc "chị Tiểu Lộc" chính là Lộc Tri Vi, và bạn gái của chị ấy lại chính là Tang Vãn Từ.

Tại sao lại có thể như vậy được?

Nếu Lộc Tri Vi cũng vô hình giống như mình, thì làm sao lại có được thành tựu lớn như vậy, được nhiều người biết đến như thế?

Chẳng lẽ sự vô hình của bọn họ cũng được phân chia cấp bậc hay sao??

Phương Tiểu Dĩnh tỏ ra vô cùng do dự.

Cô bé đột nhiên không biết mình có nên tin vào những lời Lộc Tri Vi nói hay không.

"Chị... thật sự giống em sao?"

Lộc Tri Vi vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Giống nhau, đã từng giống nhau."

"Khi đó chị cũng giống như em vậy, không được ai nhìn thấy, không được ai yêu mến, cứ lủi thủi một mình, bị buộc phải sống trong thế giới của riêng mình. Những lúc buồn bã, ngay cả một người an ủi cũng không có."

"Gặp gỡ vô số người lạ, rồi quay đi lại tiếp tục làm người lạ trong thế giới của họ, giống như một miếng băng keo trong suốt, dán lên rồi lại bóc đi, không cách nào để lại dù chỉ một vết hằn nhỏ nhất."

"Cuộc sống như vậy rất đau khổ, rất dằn vặt, ngột ngạt đến khó thở, nhưng chị vẫn cắn răng, dựa vào tinh thần lạc quan mà quật cường sống sót."

"Và rồi bây giờ chị có thể ngồi ở đây, trò chuyện cùng em."

Sự nghi ngờ của Phương Tiểu Dĩnh dần tan biến theo từng lời nói của cô.

Đúng vậy, thân phận vô hình này vừa không thời thượng, lại chẳng thể đem ra ăn, còn đau khổ như vậy, có gì đáng để lừa người khác chứ?

"Thì ra thật sự không chỉ có mình em như vậy..." Phương Tiểu Dĩnh nhẹ giọng cảm thán.

Lộc Tri Vi thấy cô bé cũng có cùng nỗi băn khoăn giống mình lúc trước, không khỏi muốn cười, nhưng lại chẳng thể cười nổi.

Một chuyện đau lòng như vậy, có càng ít người đồng cảnh ngộ càng tốt, tốt nhất là không có một ai.

"Sao chị lại nhìn thấy em được? Em cứ tưởng giữa chúng ta cũng sẽ không thể nhớ được nhau chứ..."

"Có lẽ, là do đồng loại tương hút?"

"Ồ... Cũng có lý."

Những chuyện kỳ lạ trên đời này đã quá nhiều rồi, thể chất vô hình là một trong số đó, có thêm vài chuyện khác nữa, dường như cũng không có gì bất thường.

Vì vậy, Phương Tiểu Dĩnh rất nhanh đã chấp nhận cái giả thiết mà Lộc Tri Vi nói bừa.

"Vậy làm sao chị thoát khỏi được thân phận vô hình đó?"

Nhắc đến chuyện này, đôi mắt Phương Tiểu Dĩnh lập tức sáng lên, vô cùng hứng thú.

Lộc Tri Vi nghiêng đầu nhìn cô bé.

Trong đôi mắt ấy, cô nhìn thấy một thứ gọi là "hy vọng".

Và cô của hiện tại, quả thực chính là hy vọng của tất cả những người cùng cảnh ngộ.

"Sẽ ổn thôi."

Lộc Tri Vi khẽ cong mắt cười.

"Chị đã nói rồi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

"Biết đâu ngày mai, em cũng có thể trở lại bình thường giống như chị."

Đôi mắt Phương Tiểu Dĩnh lấp lánh.

Trong mắt cô bé phản chiếu hình ảnh của Lộc Tri Vi, nụ cười ấm áp, đôi mắt trong veo.

"Tiểu Dĩnh, hãy thử mong chờ một chút đi," Lộc Tri Vi dịu dàng nói, "Rồi sẽ có một ngày, những gì em mong muốn sẽ đến bên cạnh em, tin chị đi."

Phương Tiểu Dĩnh không chớp mắt mà nhìn cô chăm chú.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá, phủ lên người Lộc Tri Vi như một lớp voan mềm mại, khiến cả người cô đột nhiên trở nên rực rỡ chói lòa.

Giống như ánh sáng, giống như mặt trời, giống như sự tồn tại dịu dàng nhất trên thế gian, khiến người ta bất giác muốn đi theo bước chân của cô, tin theo lời nói của cô.

Chị ấy đáng để tin tưởng.

Chị ấy sẽ không nói dối.

"Em tin chị." Ánh mắt Phương Tiểu Dĩnh trở nên kiên định.

Em tin rằng mình cũng sẽ có một ngày như vậy, tin rằng mình nhất định cũng sẽ ấm áp và rực rỡ như chị, có thể được nhiều người nhìn thấy hơn.

Lộc Tri Vi nghe được câu trả lời của Phương Tiểu Dĩnh, đột nhiên cảm thấy mãn nguyện.

Trao cho người khác một tương lai đáng để mong chờ, đây chẳng phải chính là ý nghĩa trong quyết định của cô sao?

Mọi thứ đến đây đều vô cùng hoàn mỹ.

Đủ rồi, tất cả đều đã đủ rồi.

Lão Ngũ thu hết mọi cử chỉ của hai người vào trong mắt.

Dáng vẻ khao khát hy vọng của Phương Tiểu Dĩnh đột nhiên khiến một nơi nào đó trong lòng anh ta rung động.

Như thể nhìn thấy Lộc Tri Vi của ngày trước.

"Ăn sủi cảo đi, chị có để sẵn một đôi đũa bên trong, em dùng tạm nhé," Lộc Tri Vi nói, "Cứ vừa ăn vừa nói chuyện, chị sẽ ở lại với em thêm một lát nữa, trò chuyện xong rồi mới đi."

"Dạ được ạ!" Phương Tiểu Dĩnh rất vui.

Cô bé vô cùng trân trọng mà ăn một chiếc sủi cảo nhân bắp cải thịt heo, cảm giác hạnh phúc lập tức dâng trào.

Được quen biết Lộc Tri Vi, lại còn được ăn sủi cảo do chính tay cô làm, Phương Tiểu Dĩnh thật sự quá hạnh phúc đi!

Lại còn có thể trò chuyện, bây giờ cô bé cũng là người được hóng hớt chuyện hậu trường rồi!

"Chị Tiểu Lộc, chị và Tang lão sư... ai là người tỏ tình trước ạ?"

"Cái này nói ra thì... chắc là chị?"

"Vậy hai người là sau khi ghép đôi rồi mới ở bên nhau ạ, cứ thế rồi thành thật luôn?"

"Không phải đâu, đã thích nhau từ trước rồi."

"Oa... Ra là việc ghép đôi này đã có chủ đích từ trước rồi."

"..."

Lộc Tri Vi cảm thấy tuy từ này nghe có hơi kỳ lạ, nhưng hình như lại có chút đúng?

Tang Vãn Từ lúc trước cùng cô ghép đôi chẳng phải là định "phim giả tình thật" hay sao?

Còn chính cô khi đó cũng có chút ý đồ với người ta...

Lộc Tri Vi bất giác bật cười.

"Đúng vậy, chị đã có chủ đích với cô ấy từ lâu rồi, bởi vì chị quá yêu cô ấy."

"Có thể ở bên cạnh Vãn Từ, là vinh hạnh mãi mãi của chị."

...

Lúc Lộc Tri Vi ra về đã là buổi chiều.

Ngồi trò chuyện đủ thứ chuyện ở gần nhà Phương Tiểu Dĩnh một lúc lâu, lúc quay về đã là hoàng hôn.

Cuối cùng Phương Tiểu Dĩnh vẫn không nỡ ăn hết hộp sủi cảo trong một lần.

Lộc Tri Vi thấy vậy, liền đưa cho cô bé cả hộp giữ nhiệt và túi đựng.

Không thể để một cô bé phải cầm sủi cảo bằng hai tay về nhà được.

Đêm mùa đông luôn đến vội vã hơn mùa hè.

Lúc Lộc Tri Vi về đến nhà, bầu trời đã thay tấm màn đen.

Một vầng trăng khuyết thanh lạnh treo giữa bầu trời, rắc xuống những tia sáng bạc.

Cô mở cửa, vừa nhìn đã thấy Tang Vãn Từ đang đứng trong phòng khách ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Thấy cô trở về, Tang Vãn Từ lập tức đặt ly nước xuống, đứng dậy đi về phía cô, nắm lấy tay cô, truyền cho cô một chút hơi ấm từ lòng bàn tay mình.

"Chị không đeo găng tay à," Tang Vãn Từ siết chặt tay Lộc Tri Vi, "Bên ngoài có phải lạnh lắm không?"

Lộc Tri Vi nhìn nàng, khóe môi từ từ cong lên.

Thật ra sau khi quyết định tự hủy, qua mỗi ngày chuẩn bị tâm lý, bây giờ khi đối mặt với người mình yêu, Lộc Tri Vi đã có thể thong dong hơn, bình tĩnh hơn, và cũng trân trọng hơn.

Mỗi một phút một giây được ở bên em, đều là báu vật đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này của chị.

Lộc Tri Vi đóng cửa lại, chủ động hôn Tang Vãn Từ, chạm nhẹ vào môi nàng.

"Thấy Tang lão sư của chúng ta là không còn lạnh nữa."

Tang Vãn Từ hôn đáp lại vài cái.

Cặp đôi son sắt ngọt ngào không thôi.

"Vãn Từ ăn cơm chưa?"

"Đang đợi chị."

"Vậy chị đi nấu ngay đây, em chờ một lát."

"Ăn sủi cảo đi, còn nhiều lắm, vừa hay Tri Vi không cần phải vào bếp."

"... Ừm, cũng đúng."

Thế là bữa tối lại là một bữa sủi cảo.

Ăn xong, dọn dẹp xong, cả hai ngồi trên sofa dựa vào nhau ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Lộc Tri Vi nhớ lại bữa sủi cảo, đột nhiên cảm thán một tiếng: "Tang Sủi Cảo."

Tang Vãn Từ thật sự quá thích ăn sủi cảo.

Giống như chính nàng đã nói, sẽ không bao giờ ngán.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Tang lão sư nhà mình quả thực là một người nói được làm được.

Tang Vãn Từ nghe thấy biệt danh mới của mình, nghiêng đầu, tựa vào vai Lộc Tri Vi.

"Dù có biến thành dạng gì, chỉ cần là người Tri Vi thích là được."

Lộc Tri Vi nghe vậy, đưa tay ôm lấy nàng, đáy mắt tràn ngập quyến luyến.

"Đương nhiên rồi, chị chỉ thích em thôi, mãi mãi thích em, kiếp sau cũng sẽ không thay đổi."

Tang Vãn Từ nói: "Vậy thì kiếp sau Tri Vi phải nhớ tìm em nhé, mang theo cả trái tim của kiếp này."

Lộc Tri Vi cười, dùng lời nói đùa để thổ lộ chân tình: "Được, chị nhất định sẽ tìm em!"

Chị sẽ mang theo trái tim của kiếp này, vĩnh viễn yêu em.

Đến chết không phai.

"Vãn Từ của chúng ta nên đi tắm rồi đó."

"Chị tắm cùng em."

"Được được được."

Trong phòng tắm, Tang Vãn Từ dựa vào bồn rửa mặt, không chớp mắt nhìn người trước mặt.

Lộc Tri Vi đang giúp nàng cởi cúc áo, lúc thì nhìn nàng, lúc thì nhìn cúc áo, ánh mắt có một vẻ quyến rũ khó tả.

Tang Vãn Từ thong dong cắn câu, v**t v* gáy cô, kéo cô về phía mình.

Đôi môi chạm nhau.

Tình yêu và d*c v*ng cuộn trào trên đầu lưỡi.

Hơi thở gần trong gang tấc, không khí ẩn hiện vài phần kiều diễm.

Họ như thể cuối cùng cũng không kìm nén được tình yêu dành cho đối phương, vứt bỏ lý trí, mặc sức chiếm đoạt nhau qua từng nụ hôn.

Đầu ngón tay vốn thong thả của Lộc Tri Vi bị khơi gợi nên có chút vội vàng, động tác cởi áo đột nhiên nhanh hơn không ít.

Cuối cùng cô cũng cởi xong chiếc cúc cuối cùng.

Tang Vãn Từ đã không thể chờ đợi mà nắm lấy cô, lòng bàn tay hơi lạnh khiến Lộc Tri Vi không khỏi rùng mình, bất giác ôm lấy cổ Tang Vãn Từ.

Màn che của ái tình từ từ được kéo ra.

Cô và Tang Vãn Từ trán tựa vào nhau, nhẹ giọng nói: "Đêm nay... nơi nào cũng được..."

Nơi nào cũng được, chị muốn có được em lần cuối cùng.

Lần cuối cùng cảm nhận em yêu em... em đã từng yêu chị.

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, âm điệu có chút nghi hoặc, như thể đang hỏi lại cô.

Lộc Tri Vi nghiêng đầu cười với nàng, vô cùng chân thành nói: "Bởi vì chị quá yêu Vãn Từ."

Rồi lại dịu dàng nói thêm một câu khác: "Muốn ở bên Vãn Từ mãi mãi."

Tang Vãn Từ ôm lấy cô: "Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Lộc Tri Vi không kìm được mà vùi mặt vào cổ nàng: "Thật ra chị đã nghĩ xong cả điều ước sinh nhật năm sau rồi, mong rằng Vãn Từ của chị sẽ mãi mãi hạnh phúc vui vẻ."

Lần này cô không muốn ước nguyện trước ngọn nến, cô muốn ước nguyện trước mặt nàng.

Cô hy vọng nàng có thể thực hiện được ước nguyện này của cô.

...Điều ước sinh nhật cuối cùng.

"Có Tri Vi ở đây, em sẽ mãi mãi hạnh phúc vui vẻ."

"... Vãn Từ, có thể nghe em nói như vậy, chị thật sự rất vui."

Tang Vãn Từ bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cảm xúc của Lộc Tri Vi tối nay dường như đặc biệt yếu ớt, đặc biệt nhạy cảm, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

"Tri Vi, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Có phải chị đang có tâm sự gì giấu em không?"

Để không cho nàng nhìn ra sơ hở, Lộc Tri Vi lập tức vận dụng kỹ năng diễn xuất của mình.

"Không có đâu, làm gì có tâm sự gì chứ."

"Em đừng nghĩ nhiều, chị chỉ là ra ngoài trò chuyện với Tiểu Dĩnh một lúc, sau đó lại càng cảm thấy em tốt hơn, cho nên ngày càng muốn trân trọng em, cũng ngày càng không thể rời xa em mà thôi."

"Vậy thì đừng rời xa em."

"Ừm, sẽ không rời xa em, mãi mãi cũng sẽ không."

Nếu em ngủ say ở vách đá Vọng Nguyệt, cho dù em không còn nhớ chị, thì đó cũng được coi là mãi mãi ở bên chị phải không.

Sau này em lại đến vách đá Vọng Nguyệt, sẽ không còn cô độc một mình nữa, sóng biển và ngọn gió chính là chị đang bầu bạn cùng em.

...

Lộc Tri Vi nằm trên ghế sofa, mái tóc dài như thác đổ.

Cô đưa tay lên, Tang Vãn Từ liền cúi xuống, đón lấy vòng tay của cô, đón lấy đôi môi mềm mại của cô.

"Vãn Từ... Vãn Từ..."

Cô không kìm được mà thì thầm tên người yêu.

Giọng nói quyện vào hơi thở rối loạn, trở nên vô cùng quyến rũ, từng lời từng chữ như lông vũ khẽ cào vào trái tim Tang Vãn Từ.

Tang Vãn Từ cam tâm tình nguyện dâng hiến chính mình.

"Tri Vi muốn gì? Nói cho em biết."

"Chị muốn em."

"Còn muốn em nói yêu chị."

Cô sắp phải đi rồi, cô muốn nghe thêm vài lần nữa.

Sau này... sau này cô sẽ không còn được gặp nàng, cũng không còn được gặp bất kỳ ai nữa.

"Em yêu chị," giọng Tang Vãn Từ dịu dàng thâm tình, "Em yêu chị, Tri Vi."

Nước mắt đột nhiên trào ra.

Lộc Tri Vi với khóe mắt hoe đỏ, ôm chặt lấy nàng: "Nói thêm vài lần nữa đi, chị thích nghe em nói yêu chị."

Tang Vãn Từ hết lần này đến lần khác nói với cô ba chữ ấy.

Lộc Tri Vi bỗng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Mặc kệ quá khứ ra sao, tương lai thế nào, ít nhất tại khoảnh khắc này, người Tang Vãn Từ yêu chính là cô, là Lộc Tri Vi.

"Chị cũng yêu em

Lộc Tri Vi mỉm cười.

Yêu em hơn bất kỳ ai trên đời.

Dựa trên nguyên tắc trước khi đi cũng phải phục vụ bạn gái cho thoải mái, Lộc Tri Vi xoay người đứng dậy, ra sức công phá một phen.

Cô hôn lên từng tấc da thịt của nàng.

Thì thầm bên tai nàng những lời yêu cuối cùng.

Trước khi chết, đến cả chút tư tâm cuối cùng của Lộc Tri Vi cũng đều là nàng.

Họ triền miên trong mồ hôi và d*c v*ng.

Cọ xát vào nhau trong mỗi lời tỏ tình nồng nàn.

Họ thỏa mãn mọi khát khao của đối phương, trên làn da của người thương lưu lại dấu ấn thuộc về riêng mình.

Chị là của em.

Đêm nay, chị và em chính là cặp đôi xứng đôi nhất thế gian.

...

Rạng sáng 1 giờ 08 phút.

Lộc Tri Vi từ từ mở mắt, lặng lẽ nhìn người mình yêu bên cạnh.

Cô không buồn ngủ, cô đang đợi nàng ngủ say, giống như bây giờ.

Dáng vẻ khi ngủ của Tang Vãn Từ vẫn luôn đẹp như vậy.

Ngũ quan đoan trang tinh xảo, như ngọc tạc, đôi mắt ấy khi mở ra đã có phong hoa tuyệt đại, khi nhắm lại lại tĩnh lặng như hoa, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ làm phiền.

Lộc Tri Vi không kìm được mà nhìn thêm một lúc.

Đây là Tang Vãn Từ, là người cô đã yêu hơn hai năm.

Thật ra nếu có cơ hội, sau khi thế giới khởi động lại, có lẽ cô sẽ lại đi tìm nàng.

Chỉ là không có cơ hội, vĩnh viễn không có cơ hội.

Hệ thống sẽ không giữ lại một "virus" muốn tự hủy như cô, nó nhất định sẽ truy cùng giết tận.

Nhưng cũng không sao cả.

Tình yêu của cô còn đó, Tang Vãn Từ còn đó.

Cô tin rằng nếu Tang Vãn Từ là cô, nhất định cũng sẽ lựa chọn trả lại tự do cho mỗi một nhân vật mang nhãn xám trên thế giới này.

Cô không chút nghi ngờ về lựa chọn của Tang Vãn Từ.

Nhưng cô sẽ không để nàng làm như vậy.

Tang Vãn Từ không có hệ thống, nàng không biết gì cả, nàng chỉ là một người vô tội khác dưới cơ chế thế giới khổng lồ này.

Nàng nên sống thật tốt, một lần nữa thật sự tự do lựa chọn cuộc đời của mình.

Còn về chuyện sinh tử, cứ để một mình Lộc Tri Vi gánh vác.

Bởi vì cô không nỡ để Tang Vãn Từ đi tự hủy.

Ngày thường cô ngay cả véo nàng một cái cũng không nỡ, sao có thể nỡ lòng nào để nàng bị thế giới xóa sổ vĩnh viễn chứ?

Huống chi trên thế giới còn có bao nhiêu người đang vướng bận nàng... nàng là người đáng sống nhất.

Sống thật tốt nhé.

Lộc Tri Vi với đôi mắt hoe đỏ, nở một nụ cười.

Cô đưa tay, đầu ngón tay dịu dàng không một tiếng động lướt qua mái tóc đen của Tang Vãn Từ, lần cuối cùng chạm vào nàng, lại không kìm được mà trên má nàng nhẹ nhàng nhưng đầy thâm tình đặt xuống nụ hôn cuối cùng.

"Sau này sẽ không còn đau đầu nữa," Lộc Tri Vi thì thầm thật nhẹ, như sợ âm thanh sẽ đánh thức báu vật trong lòng, "Ngủ ngon."

Ngủ ngon, người yêu của chị.

Mong rằng tương lai không có chị của em vẫn sẽ rực rỡ như sao, mọi việc thuận buồm xuôi gió.

Lộc Tri Vi nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Tầm mắt xuyên qua khe cửa hẹp, lưu luyến không rời mà tạm biệt người yêu đang say ngủ.

Cánh cửa phòng một lần nữa khép lại.

Họ lại bị ngăn cách thành người của hai thế giới.

Lộc Tri Vi thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Mỗi một động tác trước khi ra khỏi nhà đều vô cùng cẩn thận, nhẹ đến mức như thể cô chưa từng đến đây.

Như thể chưa từng đến thế giới này, chưa từng bước vào trái tim Tang Vãn Từ.

Cô vẫn là cô, một nhân vật bên lề cô độc và vô hình.

...

Nơi Tang Vãn Từ ở rất gần vách đá Vọng Nguyệt.

Lộc Tri Vi một mình đi bộ hơn mười phút là đến.

Gió lạnh thổi qua tai cô, vén lên mái tóc dài bên má.

Sau khi đã hạ quyết tâm, lòng rất bình tĩnh cũng rất kiên định.

Giờ phút này, mỗi một bước cô tiến về phía trước đều là sự quyết tuyệt.

Đêm nay qua đi, mỗi người đều sẽ có một ngày mai đáng để mong chờ.

Trừ cô... sinh ra không ai biết, chết đi cũng không ai nhớ.

Lão Ngũ nhìn Lộc Tri Vi từng bước đi lên vách đá Vọng Nguyệt.

Cành cây hai bên trơ trụi mang đầy hơi lạnh, trăng treo trên đầu cành, đêm nay đặc biệt thanh lạnh cô độc.

Lão Ngũ nhìn mà không đành lòng.

Đây là lần đầu tiên anh ta trơ mắt nhìn một người dứt khoát kiên quyết đi tìm cái chết.

Người này thậm chí còn không phải là nhân vật chính được thế giới này lựa chọn.

【 Tri Vi, 】 Lão Ngũ vẫn không kìm được mà khuyên, 【 Cô thật sự muốn làm như vậy sao? 】

"Ừm."

Lộc Tri Vi tính toán đơn giản cho Lão Ngũ nghe.

"Mất đi một mình tôi, có thể đổi lấy cuộc sống bình thường của bao nhiêu người như vậy, vụ giao dịch này tôi lời to rồi."

Mỗi một sinh mệnh trên đời đều đáng được mong chờ, đáng được tôn trọng.

Bất kỳ ai cũng không có tư cách cướp đoạt quyền hưởng thụ mọi loại tình cảm trên thế gian của họ.

Cuối cùng họ muốn trở thành một ngôi sao ưu tú, hay là một ngọn đèn vô danh đều không quan trọng, việc Lộc Tri Vi làm bây giờ, chỉ là muốn trả lại quyền lựa chọn này một cách trọn vẹn cho họ.

Cô nói xong, vui vẻ cười rộ lên.

Dường như phía trước chờ đợi cô không phải là cái chết, mà là một ngày mai vô cùng xán lạn.

【 Nhưng sẽ không có ai nhớ đến cô. 】

"Anh sẽ nhớ tôi."

Lão Ngũ sững người.

Lộc Tri Vi cong cong đôi mắt: "Tôi vẫn còn có anh nhớ đến mà."

Cô trước giờ luôn là người dễ dàng mãn nguyện.

Dù cho sau khi tự hủy chỉ có một người nhớ đến cũng đã đủ rồi.

Dù sao thì trong hơn hai mươi năm qua, không có ai nhớ đến cô.

Lão Ngũ thoáng chốc không nói nên lời.

Giờ khắc này, anh ta bỗng có được cảm nhận của Lộc Tri Vi vào ngày đầu tiên biết được sự thật.

...Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?

Đúng vậy, tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?

Cô ấy đã làm sai điều gì sao?

Cô ấy rõ ràng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, muốn được yêu, muốn yêu người khác, muốn thực hiện ước mơ của mình.

Cô ấy rõ ràng...rõ ràng vô tội hơn bất kỳ ai...

Tại sao lại để một người bị hại phải dâng hiến cả sinh mệnh...

Tại sao lại phải tạo ra một cơ chế hai tầng hoang đường như vậy!!!

Năm ngón tay từ từ siết lại thành quyền, trong mắt Lão Ngũ đột nhiên cuồn cuộn lên ngọn lửa hận thù ngút trời.

Lộc Tri Vi cuối cùng cũng đến được vách đá Vọng Nguyệt.

Tiếng sóng biển từ xa vọng lại, từng đợt từng đợt.

Gió biển gào thét đập vào những tảng đá ngầm gồ ghề.

Không một bóng người, lạnh lẽo.

Vạt áo Lộc Tri Vi tung bay.

Gió đập vào vai cô, phảng phất như đang đẩy cô trở về.

Nhưng cô không thể quay về được nữa.

Cô phải ở lại đây, vĩnh viễn ở lại nơi này.

Giờ phút này, cô giống như thần nữ A Nguyệt mà mình đã từng đóng.

Thần nữ có thể vì người phàm mà thi triển thần tích, cô cũng có thể.

Lộc Tri Vi cuối cùng cũng có thể viên mãn giấc mơ năm đó, làm cho thể chất vô hình hoàn toàn biến mất.

Giờ phút này cô bừng tỉnh nhận ra, những bộ phim mà cô và Tang Vãn Từ đã hợp tác trước đây, quả nhiên là đang báo trước cho ngày hôm nay của cô.

Trong phim, cô chết vì nữ chính.

Ngoài đời, cô vẫn chết vì nữ chính.

Cả hai cái chết đều có ý nghĩa.

Cô không kìm được mà cười một tiếng, bước về phía lan can.

Hai tay nắm lấy lan can lạnh băng, Lộc Tri Vi nhìn xuống.

Sóng biển cuồn cuộn như miệng của một con quái vật khổng lồ, hết lần này đến lần khác há to cái miệng máu về phía cô.

Cả vùng biển như một vực sâu không đáy, khiến người ta kinh tâm động phách.

Nhảy xuống, chắc chắn sẽ chết, không còn một chút hy vọng sống sót nào.

Lộc Tri Vi chỉ nhìn hai mắt, tứ chi đã dâng lên từng luồng hơi lạnh không thể ngăn chặn.

Đầu ngón tay trắng bệch khẽ run, vừa vì lạnh, cũng vừa vì sợ.

Trước đây cô từng nghe người ta nói, từ một nơi cao như vậy nhảy xuống nước, cũng giống như đập thẳng người vào sàn xi măng, toàn thân sẽ đau đớn như bị xé toạc.

Thể chất sợ đau khiến cô không kìm được mà chùn bước.

Nhưng bước chân lại tuân theo bản tâm, như mọc rễ cắm chặt tại chỗ.

Lộc Tri Vi buộc mình phải nhìn xuống.

Không thể trốn, không muốn trốn, không nghĩ đến việc trốn.

Nhảy xuống đi, Lộc Tri Vi.

Nhảy xuống đi, thế giới sẽ bắt đầu lại từ đầu, tất cả những gì mày làm đều có ý nghĩa.

Đừng sợ, nhảy xuống đi, chết rồi sẽ không còn đau nữa.

Lão Ngũ càng xem càng cảm thấy không đành lòng.

Tại sao lại phải dày vò một người sợ đau như vậy?

【 Lộc Tri Vi, 】 anh ta đột ngột lên tiếng, 【 Cô thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? 】

"Ừm," Lộc Tri Vi phớt lờ đầu ngón tay đang khẽ run của mình, chắc chắn vô cùng, "Nghĩ kỹ rồi."

【 Được, tôi tôn trọng lựa chọn của cô. 】

Lộc Tri Vi khép hờ đôi mắt.

Lão Ngũ lại không để cô nhảy.

【 Lát nữa hãy nhảy, 】 anh ta lại nói, 【 Chúng ta hãy trò chuyện lần cuối, với tư cách là bạn bè.

【 Cô ngồi xuống nghỉ ngơi trước, cũng là để chuẩn bị tâm lý một chút. 】

Lộc Tri Vi không hiểu vì sao, khi nghe hắn nói như vậy, lại thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, khi thật sự đối mặt với cái chết, cô vẫn cần một chút chuẩn bị tâm lý.

Cô muốn tiếp tục xây dựng tâm lý cho mình, ép buộc bản thân phải khắc phục nỗi sợ đau.

Cô lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống chiếc ghế dài, cúi người ôm lấy chính mình không nơi nương tựa.

Lộc Tri Vi không nói gì.

Lão Ngũ cũng vậy.

Trong mơ hồ, bên tai cô vang lên tiếng "tít", tiếp theo là tiếng Lão Ngũ gõ bàn phím.

Lộc Tri Vi nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sao anh vẫn còn gõ bàn phím vậy?"

Lão Ngũ nghiêm túc đáp: 【 Công việc. 】

Cô không kìm được mà cười, nụ cười rất nhợt nhạt.

Đến lúc này rồi mà vẫn còn phải làm việc, xem ra làm quản trị viên của hệ thống quả thực là một công việc khó khăn.

"Cân nhắc đổi việc đi." Lộc Tri Vi vô cùng thành khẩn mà đề nghị.

...

Tang Vãn Từ từ từ tỉnh dậy trong giấc mơ.

Tối nay không hiểu sao, nàng có chút ngủ không ngon, không yên giấc.

Mở mắt ra, lại thấy vị trí bên cạnh trống không, không còn chút hơi ấm nào.

Nàng hơi chống người dậy nhìn quanh.

Trong phòng ngủ không có bóng dáng của Lộc Tri Vi.

Có lẽ là đang ở phòng khách uống nước...

Nghĩ vậy, nhưng nàng lại không thể nào yên tâm được.

Thế là nàng đứng dậy xuống giường, đi dép lê ra cửa.

Đẩy cửa ra.

Đập vào mặt là một khoảng không tĩnh mịch.

Trong phòng không bật một ngọn đèn nào, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo sáng trong.

Mà bóng hình quen thuộc trong trí nhớ lại không xuất hiện đúng hẹn.

Tang Vãn Từ không khỏi sững người.

Nàng đứng ở cửa, ngơ ngác và chậm chạp gọi một tiếng: "Tri Vi?"

Không có ai trả lời.

Một linh cảm chẳng lành đột nhiên đập mạnh vào tim.

Vô số cảm xúc bất an như những sợi dây leo sinh sôi nảy nở, nhanh chóng quấn lấy hơi thở của nàng.

Trong đầu "ong" một tiếng, cơn buồn ngủ biến mất.

Tang Vãn Từ đột nhiên xoay người đi lấy điện thoại, không cần suy nghĩ mà gọi cho Lộc Tri Vi.

Giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại của Lộc Tri Vi vang lên từ phòng khách.

Giai điệu nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng, rơi xuống mọi ngóc ngách.

Căn nhà rộng lớn vào khoảnh khắc này, trống trải đến mức giống như một thành phố chết.

Tang Vãn Từ chết lặng tại chỗ, âm thanh của điện thoại đột nhiên bị kéo đi rất xa.

... Không thấy nữa rồi.
 

Bình Luận (0)
Comment