Vỏn vẹn năm chữ "Em là người của chị" vừa lọt vào tai đã khiến Lộc Tri Vi nóng bừng cả lên.
Cô nhìn Tang Vãn Từ, trong ánh mắt ngập tràn những gợn sóng của tình yêu và cả sự bất lực ngọt ngào.
Cô bạn gái này, không khéo lại là khắc tinh ông trời phái xuống để trị cô mất, nếu không sao từng câu từng chữ đều có thể dễ dàng khuấy đảo cõi lòng, khiến Lộc Tri Vi cứ như bị nắm trong lòng bàn tay?
"Vãn Từ," Lộc Tri Vi dịu dàng vén lọn tóc dài của nàng, nụ cười lấp lánh trong mắt, "Có phải dạo này em ra ngoài học được chiêu gì rồi không? Sao miệng ngày càng ngọt thế này?"
Tang Vãn Từ nắm lấy tay Lộc Tri Vi, đưa lên môi hôn nhẹ, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc: "Không ai dạy em cả, là do em quá thích chị thôi."
Bởi vì yêu một người quá nhiều, nên mọi lời nói ra đều là tiếng lòng chân thật nhất. Tình cảm ấy tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh, luôn khao khát trở thành sự tồn tại quan trọng và đặc biệt nhất trong tim người mình yêu.
Lộc Tri Vi cảm thấy trái tim mình như tan chảy ra thành một vũng kẹo ngọt lịm.
Trời đất ơi, sao trên đời lại có người vừa đáng yêu vừa quyến rũ đến thế này?
Mà người như vậy, lại còn là bạn gái của cô mới chết chứ!
Đây quả thực là phúc đức tám đời cô tu luyện mới có được!
Lộc Tri Vi ôm chầm lấy người trong lòng, theo bản năng định thốt lên vài lời cảm thán. Nhưng lý trí bỗng đột ngột kéo về, cô vội liếc mắt về phía cửa.
...Không được, trong nhà vẫn còn một cô nhóc, mình phải lý trí, phải kiềm chế!
Nghĩ vậy, Lộc Tri Vi bèn ghé sát vào tai Tang Vãn Từ, thì thầm: "Vãn Từ của chị không phải khách, mà là người một nhà."
Bàn tay Tang Vãn Từ đang đặt trên eo Lộc Tri Vi vô thức v**t v* nhè nhẹ, giọng điệu thoáng chút đáng thương: "Vậy sao chị còn bắt em ngủ phòng bên?"
Lộc Tri Vi nhìn nàng.
Tang Vãn Từ cũng nhìn cô không chớp mắt: "Bạn gái của chị muốn ngủ cùng chị."
Rồi nàng kề sát vành tai cô, giọng mềm đi: "Được không? Chị."
Mũi tên của thần Ái Tình tức khắc bắn trúng trái tim Lộc Tri Vi.
Cô chỉ muốn hét lên, đứa nhỏ này sao lại biết cách trêu người đến thế, cứ thế này thì cô chịu sao nổi!
"Chị ơi..."
"Chụt."
Ngay trước khi Tang Vãn Từ kịp tung chiêu lần nữa, Lộc Tri Vi đã nhanh hơn một bước, chủ động trao một nụ hôn để ngắt lời nàng.
Lộc Tri Vi hờn dỗi nói: "Được, được, tất cả đều được. Đừng gọi nữa, em mà gọi nữa là chị không chịu nổi đâu..."
Tang Vãn Từ mỉm cười, trong nụ cười ấy ánh lên vẻ đắc ý. Bất chợt, nàng hỏi: "Nếu người khác gọi chị là 'chị ơi', chị cũng sẽ không chịu nổi sao?"
Lộc Tri Vi vội vàng giải thích: "Người khác gọi đâu có giống như em gọi."
Tang Vãn Từ: "Em là duy nhất?"
Lộc Tri Vi: "Ừ, em là duy nhất."
Tang Vãn Từ: "Vậy... chị có thích không?"
"..."
Lộc Tri Vi đỏ mặt cúi đầu, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên mặt: "...Thích."
Nụ cười trên môi Tang Vãn Từ tức thì nở rộ, nàng dịu dàng hôn lên trán Lộc Tri Vi: "Chị thích là được rồi."
Nàng không quan tâm đến người khác, nàng chỉ để tâm đến việc Lộc Tri Vi có thích sự gần gũi của nàng hay không. Tang Vãn Từ nhận ra, ngoài giờ làm việc, nàng luôn chỉ muốn dỗ dành cho bạn gái vui vẻ, xem bạn gái là cả thế giới của mình, hận không thể dính lấy người yêu từng giây từng phút.
Nhưng Tri Vi của nàng tốt đẹp như vậy, làm sao nàng có thể không yêu những giây phút được ở bên cô ấy cho được.
Lộc Tri Vi bật cười bất đắc dĩ, đưa tay sờ sờ má nàng: "Vậy em mau đi tắm đi, chị đi nói với Tư Kiều một tiếng, bảo con bé không cần dọn dẹp nữa."
Mấy hôm nay Lộc Tư Kiều xách theo một vali nhỏ sang đây, sách vở và máy tính cũng mang theo cả. Đồ đạc vứt lung tung khắp nơi, nếu không thì cũng chẳng dọn dẹp đến giờ này mà vẫn chưa xong.
"Vâng, chị đi đi."
"Đây, đồ ngủ của em."
"Cảm ơn chị."
Nghe vậy, Lộc Tri Vi quay người lại trước khi mở cửa, hôn nàng một cái: "Không được nói cảm ơn, đây là lời Tang lão sư đã nói đấy nhé."
Tang Vãn Từ cười, cũng hôn đáp lại: "Là em sai, xin Lộc lão sư tha thứ."
Lộc Tri Vi chấm nhẹ lên chóp mũi nàng.
"Tha cho em."
Mở cửa, rồi đóng lại.
Lộc Tri Vi đặt tay lên nắm đấm cửa, phồng má, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Vỗ vỗ hai má.
Mặt hết đỏ rồi chứ nhỉ? Chắc là không bị nhìn ra đâu ha?
Lộc Tri Vi chạy ra tấm gương nhỏ ở phòng khách soi thử.
...Ừm, ổn rồi!
Cô xoay người, mở cửa phòng ngủ bên cạnh.
"Kiều Kiều."
"Sao thế ạ?"
"Không cần dọn phòng nữa đâu, tối nay chị Vãn Từ ngủ chung với chị là được rồi."
Lộc Tư Kiều ngẩng đầu lên: "...?"
Cô bé gãi đầu: "Chị Vãn Từ là khách mà... như vậy có được không?"
Lộc Tri Vi cười nói: "Chị Vãn Từ không phải khách, là người một nhà."
Nếu còn nói là khách, lát nữa cô lại bị "dạy dỗ" mất.
Lộc Tri Vi nói tiếp: "Cứ quyết định vậy đi, em không cần dọn đâu, dọn dẹp cũng mệt, cứ để tạm đó đi."
"Ò..."
Lộc Tư Kiều lại đặt chồng sách lên bàn. Nếu chị gái đã nói vậy thì cô nàng cũng không dọn nữa.
Lộc Tư Kiều cầm lấy điện thoại, háo hức muốn chia sẻ chuyện được Tang Vãn Từ tặng quà sinh nhật cho người khác.
Là Tang Vãn Từ đó, người chỉ cần một khuôn mặt cũng đủ khuynh đảo cả vũ trụ này. Dù không phải fan thì được một ngôi sao lớn xinh đẹp như vậy tặng quà cũng đủ vui sướng rồi!
Lưu Minh Minh hôm nay ngủ sớm, không tám chuyện được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại một người.
[Lộc Tư Kiều]: Ứng Tức Trạch!!!!
[Lộc Tư Kiều]: Chị Vãn Từ tặng quà sinh nhật cho em đó!
[Lộc Tư Kiều]: Oa, thật sự không ngờ tới luôn, mà còn đúng 0 giờ mới hay chứ! Thích quá đi!
[Lộc Tư Kiều]: Chị em cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho em, siêu đẹp, hì hì.
Vài phút sau, Ứng Tức Trạch mới chậm chạp online và bắt đúng trọng điểm.
[Ứng Tức Trạch]: Hôm nay sinh nhật em à?
Lộc Tư Kiều: "?"
Trọng điểm của mấy tin nhắn mình gửi là cái này hả???
[Ứng Tức Trạch]: Xin lỗi em gái, anh trai thế mà lại không biết hôm nay là sinh nhật em.
[Ứng Tức Trạch]: Nói đi, muốn quà gì? Anh mua cho em hết.
[Lộc Tư Kiều]: Em chưa bao giờ nhận anh là anh trai nhé, mời anh đừng nhận bừa, cảm ơn.
[Ứng Tức Trạch]: Không sao, mặt anh dày, anh nhận em là em gái là được.
Lộc Tư Kiều: "?"
Mặt anh đúng là dày thật đấy!
[Ứng Tức Trạch]: Nói đi, nói đi, mai anh có hẹn gặp chị em, có thể nhờ chị ấy mang về cho em luôn.
Ngày mai? Chẳng phải là lễ trao giải Kim Thu sao?
Lộc Tư Kiều nảy ra một ý.
[Lộc Tư Kiều]: Em muốn anh đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất về đây cho em xem.
[Lộc Tư Kiều]: Chờ anh đoạt được giải, em sẽ thừa nhận anh là anh trai, thế nào?
[Lộc Tư Kiều]: [hì hì.JPG]
[Ứng Tức Trạch]: Em có nhắn gì không? Điện thoại "cục gạch" của anh tín hiệu kém quá, không thấy tin nhắn của em.
[Ứng Tức Trạch]: Thôi chết, điện thoại sắp hết pin rồi, bai bai 886.
Ha, cái đồ đàn ông tồi.
...
Một rưỡi sáng, Lộc Tri Vi giục Lộc Tư Kiều lên giường đi ngủ.
"Đừng nghịch điện thoại nữa, đừng thức khuya quá, biết chưa?"
Lộc Tư Kiều lập tức đặt điện thoại xuống, kéo chăn lên che đến tận cổ: "Em biết rồi."
"Có chuyện gì thì gọi chị."
"Vâng vâng."
"Trước khi vào phòng chị phải gõ cửa, không được tự ý xông vào đấy."
"Biết rồi, biết rồi mà."
"Ngoan."
Lộc Tri Vi lúc này mới yên tâm đóng cửa lại. Chị gái vừa đi khỏi, Lộc Tư Kiều liền lập tức lôi điện thoại ra chơi tiếp. Kỳ nghỉ lễ tuyệt vời như thế, sao có thể lãng phí để đi ngủ sớm được chứ?
Lộc Tri Vi trở về phòng mình.
Tang Vãn Từ đang đứng bên cửa sổ ngắm trăng. Nghe tiếng mở cửa, nàng đặt ly nước xuống, quay lại nhìn bóng lưng Lộc Tri Vi đang đóng cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Một đôi tay từ phía sau vòng tới, ôm trọn lấy Lộc Tri Vi, hương thơm quen thuộc lại một lần nữa bao bọc lấy cô.
Rồi Lộc Tri Vi thấy bàn tay với nốt ruồi son nhỏ xinh ở mu bàn tay từ từ vươn ra.
"Cạch" một tiếng, cửa đã được khóa trái.
"Như vậy sẽ không lo em ấy xông vào nữa." Tang Vãn Từ nói với vẻ nghiêm túc.
Lộc Tri Vi cười dịu dàng.
Tang Vãn Từ cúi đầu, cứ ôm cô từ phía sau như vậy, tựa cằm lên vai cô, nhẹ buông một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
Lộc Tri Vi nhạy bén nhận ra, xót xa hỏi: "Công việc em mệt lắm phải không?"
Tang Vãn Từ cọ cọ đầu vào làn da mịn màng của cô. Vừa như một câu trả lời, lại vừa như đang làm nũng.
Ánh mắt Lộc Tri Vi dần trở nên dịu dàng, đáy mắt ánh lên vài phần đau lòng. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc nàng.
"Chúng ta nghỉ sớm thôi."
Lộc Tri Vi để nàng ngủ ở phía trong, giúp nàng đắp chăn cẩn thận, rồi nhẹ nhàng vỗ vai: "Ngủ ngon nhé."
Tang Vãn Từ không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt vẫn mở to. Mệt thì có mệt, nhưng lúc này nàng lại không vội ngủ. Đã một thời gian không gặp, nàng muốn ngắm nhìn bạn gái của mình thật kỹ.
Lộc Tri Vi nhanh chóng bị nhìn đến ngượng ngùng. Cô đưa tay lên che mắt Tang Vãn Từ, xấu hổ nói: "Mệt rồi thì mau ngủ đi, đừng nhìn nữa mà!"
Cô thấy đôi môi xinh đẹp của Tang Vãn Từ đang cười, khóe môi hơi nhếch lên giấu một ý cười vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Ngay sau đó, tay cô bị kéo xuống.
Tang Vãn Từ kéo Lộc Tri Vi vào lòng, thuận thế hôn lên. Nàng cảm thấy mình như đã nghiện bạn gái mất rồi, dường như hôn bao nhiêu, gần gũi bao nhiêu cũng không đủ.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm nhau, mọi h*m m**n đều không thể kìm nén được nữa. Cả hai cứ thế thuận theo bản năng, theo ký ức về cách làm hài lòng đối phương mà triền miên giữa đôi môi.
Hôn môi, c*n m*t, quấn quýt, lấp đầy nỗi tương tư sau bao ngày xa cách.
Họ bất giác ôm chặt lấy đối phương, cam tâm tình nguyện chìm đắm trong khoảnh khắc này. Vải vóc cọ xát, tạo ra những âm thanh sột soạt. Nửa người Tang Vãn Từ đè lên Lộc Tri Vi.
Lưỡi nàng quấn lấy lưỡi cô, tay đan vào nhau, lắng nghe thanh âm đ*ng t*nh của Lộc Tri Vi bên tai. Âm thanh ấy dường như mang theo một sự kìm nén, như thể sợ bị người khác nghe thấy.
Cô nàng dính người Tang Vãn Từ cuối cùng cũng chịu buông tha sau khi đã hôn đủ, bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Tầm mắt Lộc Tri Vi bất giác lướt trên gương mặt Tang Vãn Từ. Từ đôi mày dịu dàng, dừng lại chốc lát trên đôi môi đỏ mọng vì nụ hôn, rồi lại nhìn sâu vào mắt nàng.
Giọng Lộc Tri Vi thật nhẹ, có chút trầm và khàn đi: "Cách âm không tốt, sợ bị nghe thấy..."
Yêu đương bí mật lúc nào cũng khiến người ta căng thẳng như vậy. Dù cho Lộc Tư Kiều đã ngủ say, sự e thẹn vẫn len lỏi chiếm lấy tâm trí Lộc Tri Vi, khiến tim cô đập nhanh hơn, khiến cô sợ bị phát hiện.
Trong mắt Tang Vãn Từ bỗng ánh lên ý cười. Nàng nằm lại xuống, nhưng vẫn không buông tay người thương: "Lần sau đến nhà em."
Đôi mắt Lộc Tri Vi sáng lên nhìn Tang Vãn Từ.
Tang Vãn Từ nghiêm túc nói: "Nhà em cách âm tốt."
Lộc Tri Vi: "..."
Tang Vãn Từ nói tiếp: "Với lại, em ở một mình."
Rất thích hợp để hẹn hò, để tận hưởng thế giới hai người.
Lộc Tri Vi nghe mà bật cười: "À, vậy sao, thế thì lần sau chị nhất định phải đến nhà Tang lão sư xem thử mới được."
Tang Vãn Từ bổ sung giúp cô: "Còn phải cùng em đón Tết nữa."
Lộc Tri Vi mỉm cười: "Ừ, đúng rồi, còn phải cùng Tang lão sư đón Tết."
"Tri Vi."
"Hửm?"
"Chúng ta năm nào cũng cùng nhau đón Tết nhé," Tang Vãn Từ nói, "Cứ ở bên nhau mãi, không xa rời."
"Sẽ không xa nhau đâu."
Lộc Tri Vi nắm chặt lại tay nàng, đôi mắt cong cong cười đáp.
"Một người tốt như em, đã bị chị bắt được rồi thì sẽ không buông tay đâu."
Tang Vãn Từ cười, kéo cô vào lòng, một lúc sau mới hỏi: "Tri Vi, chị có mong chờ giải Kim Thu ngày mai không?"
"Mong chứ," Lộc Tri Vi đáp một cách hiển nhiên, "Bạn gái của chị sắp đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đương nhiên là chị mong rồi."
Tang Vãn Từ cười cười: "Chỉ mong chờ cái đó thôi sao?"
Lộc Tri Vi ngẩng đầu khỏi lồng ngực nàng: "Không thì còn gì nữa?"
Tang Vãn Từ dịu dàng đặt một nụ hôn lên giữa hai hàng lông mày của cô: "Chị nghĩ lại xem."
Lộc Tri Vi: "Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất? Cái đó thì chị cũng bình thường thôi, được đề cử là vui lắm rồi."
Tang Vãn Từ biết Lộc Tri Vi vốn là người lạc quan, không bao giờ ép buộc hay đặt kỳ vọng quá cao cho bản thân, như vậy sống sẽ nhẹ nhàng hơn. Nàng bây giờ cũng đang học tập tâm thái này của bạn gái, không tự tạo áp lực cho mình.
Nhưng điều nàng muốn nói không phải chuyện đó. Nàng lại hôn lên trán Lộc Tri Vi một lần nữa: "Chị nghĩ lại đi."
Lần này Lộc Tri Vi thật sự không nghĩ ra nổi, cô nhìn nàng như đang cầu xin: "Là cái gì vậy..."
Tang Vãn Từ ôn tồn hỏi: "Chị có biết người dẫn chương trình lần này là ai không?"
"Biết chứ," Lộc Tri Vi ngoan ngoãn trả lời, "Là thầy Quý Phong và cô Nhạc Bình, sao vậy?"
Tang Vãn Từ nhíu mày khó hiểu: "Người đại diện của chị chưa nhận được tin sao? Hay là chưa nói cho chị biết?"
Sự tò mò của Lộc Tri Vi tức khắc bị khơi dậy: "Cái gì vậy, cái gì vậy, em làm chị tò mò quá đi! Có chuyện gì quan trọng lắm sao? Nhưng tối nay Tiểu Dao đâu có gọi cho chị!"
Có việc gấp thì gọi điện, không có gì to tát thì nhắn tin, đó là quy tắc mà cô và Ôn Dao đã thống nhất ngay từ đầu.
Tang Vãn Từ không vội không vàng: "Vậy có thể là tối nay chị chưa xem tin nhắn của cô ấy chăng?"
Lộc Tri Vi lập tức ôm lấy mặt nàng: "Tang tiểu thư, mời em nhìn thẳng vào sức hút của bản thân đi, có em ở đây, sự chú ý của bạn gái em rất khó mà tự tìm đến điện thoại được, biết không? Nên mau nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì đi, chị muốn nghe lắm rồi!"
Tang Vãn Từ được những lời này dỗ dành, tâm trạng không tệ, lúc này mới từ tốn nói: "Cô Nhạc Bình có việc đột xuất, không đến được, nên đã đổi một vị tiền bối trong ngành."
Lộc Tri Vi chớp chớp mắt: "Ai vậy?"
Tang Vãn Từ khích lệ: "Chị đoán thử xem."
Lộc Tri Vi thuận miệng đoán bừa: "...Mạnh lão sư?"
Tang Vãn Từ cong cong đôi mắt.
"Đúng vậy, là người ấy."
Lộc Tri Vi tức khắc mở to mắt, bật dậy khỏi giường, giọng cao lên tám quãng: "Ai cơ???"
Tang Vãn Từ cũng ngồi dậy theo, đáp lại: "Mạnh Liên Ngọc, Mạnh Liên Ngọc mà chị thích đó."
Đôi mắt Lộc Tri Vi mở càng to hơn, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Mạnh Liên Ngọc sẽ làm người dẫn chương trình cho giải Kim Thu?
Trời ơi, cô không phải đang mơ đấy chứ???
Lộc Tri Vi nhìn quanh, cảm thấy chỉ có véo mình một cái mới biết đây có phải là mơ không.
Thấy vậy, Tang Vãn Từ bèn đưa tay mình ra: "Véo em này, chị sợ đau mà."
Lộc Tri Vi nào nỡ véo bạn gái da thịt mềm mại của mình. Thế là leo xuống giường, gõ cửa phòng bên cạnh.
Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lộc Tư Kiều giật mình suýt làm rơi điện thoại. Cô nàng tưởng chị gái đến kiểm tra phòng, vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối rồi chạy ra mở cửa.
"Sao thế chị?"
Lộc Tri Vi hối hả nói: "Kiều Kiều mau cho chị véo một cái, xem chị có đang nằm mơ không!"
Lộc Tư Kiều nghe mà ngơ ngác, nhưng biết chị mình sợ đau nên cũng ngoan ngoãn đưa tay ra. Lộc Tri Vi kích động véo em gái một cái.
Lộc Tư Kiều đau đến nhăn cả mặt, kêu lên một tiếng.
Lộc Tri Vi lập tức thả tay, xoa xoa chỗ vừa véo, nhưng niềm vui sướng trên mặt lại không thể nào che giấu được.
Là thật... không phải mơ!
Cô sắp được gặp Mạnh Liên Ngọc rồi!!!
"Tuyệt quá Kiều Kiều ơi!" Lộc Tri Vi ôm chầm lấy em gái, xoa mạnh đầu cô bé một cái, rồi quay người chạy về phòng.
Lộc Tư Kiều xoa xoa cánh tay, đứng ngây ra tại chỗ.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy, sao chị mình nửa đêm nửa hôm lại vui như thế?
Lộc Tư Kiều nhìn tay mình, rồi lại nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, bỗng thấy có gì đó sai sai.
Khoan đã, trong đó không phải còn có một Tang Vãn Từ sao! Không phải nói là người một nhà à, sao không véo chị ấy, lại đi véo mình!
Chị ơi, có phải chị hết thương em rồi không!!!
Nhưng nghĩ lại, Lộc Tư Kiều lại bình tĩnh. Tang Vãn Từ là ngôi sao lớn, lại còn là người của công ty lớn, không thể véo bừa được, lỡ véo hỏng thì đền không nổi. Cô nàng và chị gái đều nghèo lắm, thôi thì cứ véo mình vậy...
...
Lộc Tri Vi trở về phòng, ôm chầm lấy Tang Vãn Từ, niềm vui sướng không lời nào tả xiết. Mặc dù có thể sẽ không có cơ hội nói chuyện với Mạnh Liên Ngọc, chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng được tham gia cùng một lễ trao giải với thần tượng, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Nhưng Tang Vãn Từ còn có thể khiến cô hạnh phúc hơn nữa.
"Đợi lễ trao giải kết thúc, em sẽ đưa chị đi gặp Mạnh lão sư."
Ánh mắt Lộc Tri Vi lộ vẻ kinh ngạc, cô bỗng nghi ngờ mình có nghe nhầm không: "Thật sao?!"
Tang Vãn Từ gật đầu: "Thật."
Lộc Tri Vi đột nhiên kích động đến không nói nên lời, thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao Tang Vãn Từ lại có thể đưa mình đi gặp Mạnh Liên Ngọc.
"Được được được, gặp chứ, nhất định phải gặp! Mau mau mau, Vãn Từ ơi chúng ta mau ngủ thôi, như vậy, như vậy thời gian sẽ trôi nhanh hơn một chút!"
Tang Vãn Từ không nhịn được cười, lần trước thấy Lộc Tri Vi như thế này, là lúc hai người tỏ tình với nhau.
Đáng yêu quá, sao làm gì cũng đáng yêu thế này?
Tang Vãn Từ vừa nghĩ vừa leo lên giường nằm xuống cạnh Lộc Tri Vi. Cả hai chúc nhau ngủ ngon rồi tắt đèn. Căn phòng bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Tang Vãn Từ từ từ nhắm mắt, yên bình tận hưởng khoảng thời gian có Lộc Tri Vi bên cạnh.
Qua gần nửa tiếng, nàng nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh. Giây tiếp theo, giọng nói khe khẽ của Lộc Tri Vi vang lên bên tai.
"Vãn Từ, chị ngủ không được..."
Cứ nghĩ đến việc sắp được gặp thần tượng, đầu óc cô lại chẳng thể chứa thêm được chuyện gì khác, cứ lặp đi lặp lại tin vui này. Bộ não đang trong trạng thái "ăn Tết" này cần được hạ nhiệt gấp.
Tang Vãn Từ hiển nhiên hiểu ý Lộc Tri Vi, bèn xích lại gần, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Vậy thì chúng ta tính sổ một chút, em và Mạnh lão sư rõ ràng đều là người chị thích, tại sao chị thấy cô ấy thì kích động, mà lúc trước thấy em lại chẳng kích động gì cả?"
"..."
Đúng là một đòn bất ngờ.
Lộc Tri Vi bình tĩnh lại ngay. Lúc này không ngủ thì còn đợi đến bao giờ?
"Cơn buồn ngủ ập tới rồi, chị ngủ trước đây, ngủ ngon nhé!"
Tang Vãn Từ cười, kéo người yêu vào lòng: "Ngủ ngon."
...Đồ ngốc.
. . .
Lộc Tư Kiều đã trở lại trường.
Thoắt một cái, ngày 8 tháng 10, lễ trao giải Kim Thu đã đến.
Chiều tối hôm đó, Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ ngồi trên xe của người đại diện riêng để đến nơi làm tạo hình. Trên đường đi, Tang Vãn Từ nhận được tin nhắn của Mạnh Liên Ngọc.
[Cô]: Cố lên nhé Vãn Vãn, nhất định phải giành được Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đấy.
[Cô]: Lần này ta đồng ý đến dẫn chương trình không chỉ để giúp bạn, mà còn là để có thể tự tay trao giải cho cô cháu gái ngoan của mình.
Lần này Mạnh Liên Ngọc không chỉ là một trong hai người dẫn chương trình, mà còn là khách mời trao giải, phụ trách trao các giải thưởng quan trọng như Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất.
[Tang Vãn Từ]: Nếu lần này con không giành được thì sao ạ?
[Cô]: Vậy thì lần sau lại giành thôi.
[Cô]: Giải thưởng thì năm nào cũng có, không thiếu gì năm nay, đừng tạo áp lực cho mình quá.
Tang Vãn Từ cũng rất muốn đoạt được giải thưởng này. Đây không chỉ là sự công nhận đối với một diễn viên, mà còn là vinh quang cao nhất để nàng chứng minh bản thân với cha mình. Nhưng số phận lại hay trêu ngươi, càng khao khát thì lại càng khó có được, khiến người ta lực bất tòng tâm.
Vậy nên, cứ như Lộc Tri Vi và cô của nàng, giữ một tâm thế bình thản để đối mặt là được. Năm nay không được thì còn có năm sau.
Nghĩ đến Lộc Tri Vi, nàng lại hỏi thêm một câu: [Cô ơi, giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là do ai trao ạ?]
[Cô]: Quý Phong.
Tang Vãn Từ rũ mắt nhìn hai chữ đó, chìm vào suy tư. Một lúc sau, nàng gõ vài chữ trên màn hình.
...
Lộc Tri Vi từ lúc lên xe đến khi làm xong tạo hình, tâm trạng lúc nào cũng rạng rỡ lạ thường. Người không biết còn tưởng cô chính là chủ nhân của giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần này.
Là người đại diện của Lộc Tri Vi, Ôn Dao đương nhiên biết vì sao cô vui như vậy. Hôm trước vừa báo cho cô biết người dẫn chương trình đổi thành Mạnh Liên Ngọc, hôm sau đã bị Lộc Tri Vi "kh*ng b*" tin nhắn, giữa các dòng chữ chỉ có hai từ: Kích động.
Nhưng Ôn Dao không khỏi nhắc nhở: "Chị Tri Vi, đến lúc đó có lẽ chúng ta không có cơ hội nói chuyện với cô Mạnh đâu."
Ôn Dao có chút lo lắng, sợ Lộc Tri Vi sẽ thất vọng khi phát hiện không thể nói chuyện với thần tượng.
"Có cơ hội mà, có cơ hội mà ~"
Lộc Tri Vi đứng trước gương, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng khuyết.
"Vãn Từ nói sẽ đưa chị đi gặp cô Mạnh."
Nghe vậy, Ôn Dao có chút ngạc nhiên: "Cô ấy quen biết Mạnh Liên Ngọc sao?"
Lộc Tri Vi đeo đôi bông tai tua rua lên: "Chắc là vậy."
Ôn Dao tò mò: "Chị cũng không biết à?"
Lộc Tri Vi đeo nốt chiếc còn lại: "Ừm, lúc đó vui quá nên quên hỏi."
Với thân phận và địa vị hiện tại của Tang Vãn Từ, quen biết một vài tiền bối trong ngành cũng không phải là chuyện khó. Hơn nữa Vãn Từ của cô vừa xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, các tiền bối yêu mến, muốn kết giao với nàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chuyện này ít nhiều cũng hơi quá đáng một chút. Rõ ràng biết bạn gái mình thích Mạnh Liên Ngọc, thế mà quen biết lại không nói cho cô hay.
Thôi thì, nể tình hôm nay nàng hứa sẽ đưa cô đi gặp Mạnh Liên Ngọc, cô sẽ tha thứ cho nàng vậy!
Tâm trạng của Lộc Tri Vi rực rỡ như ánh mặt trời. Cô quay người hỏi Ôn Dao: "Đẹp không?"
Hôm nay đuôi tóc Lộc Tri Vi được uốn xoăn nhẹ, khoác lên mình bộ lễ phục dạ hội màu tím sẫm. Vòng eo siết chặt, tôn lên vóc dáng mảnh mai. Tà váy mềm mại như dòng nước chảy, nhẹ nhàng mà thanh lịch. Tông màu lạnh và sang trọng ấy càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Cả người Lộc Tri Vi trông vừa trưởng thành, đĩnh đạc, lại vừa thanh tao, trang nhã.
Ôn Dao gật đầu: "Đẹp lắm!"
Rồi Ôn Dao rút điện thoại ra: "Em chụp cho chị một tấm, chị đăng Weibo chút đi. Tang Vãn Từ và mọi người đăng hết rồi đó."
Vừa nghe Tang Vãn Từ đã đăng ảnh, Lộc Tri Vi lập tức lấy điện thoại vào Weibo.
Quả thật đã đăng rồi.
Trong ảnh, nàng ngồi trên một chiếc sofa màu đen, diện một bộ váy dạ hội màu đỏ bắt mắt. Mái tóc được vén sang một bên, buông lơi trên vai, trông vừa bồng bềnh vừa dày dặn. Nàng đang hơi cúi người, vươn cánh tay thon dài trắng ngần để tự cài quai đôi giày cao gót màu đen. Thần sắc bình tĩnh nhưng lại toát lên vẻ lười biếng.
Không có biểu cảm thừa thãi, thậm chí còn chẳng nhìn về phía ống kính. Xét về góc độ, có lẽ là do Tiểu Cầu chụp trộm, vì Trương Tiêm Nhụy vẫn đang đứng bên cạnh nói chuyện với nàng. Ngay cả dòng trạng thái nàng đăng cũng là "Đang nghe chị Trương nói chuyện".
Nhưng tấm ảnh này vẫn đẹp đến mức vô thực, như thể một vị thần đã vô tình phác họa nên một nét vẽ hoàn mỹ nhất.
Lộc Tri Vi rất thành thật mà lưu lại hình ảnh. Thậm chí còn có chút cảm động.
Bạn gái của cô, dù nhìn trên màn ảnh hay trong ảnh chụp, quả nhiên đều hoàn hảo không tì vết. Lộc Tri Vi có thể làm bạn gái của Tang Vãn Từ thật sự quá may mắn rồi!
...
Tám giờ tối, lễ trao giải Kim Thu chính thức bắt đầu.
Lộc Tri Vi ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí của mình, từ từ điều chỉnh nhịp thở. Cô đặt tay lên ngực, tim đập thật nhanh.
Vì đây là lần đầu tiên cô được ngồi ở đây.
Và cũng vì Mạnh Liên Ngọc.
Năm phút sau, trong tiếng nhạc, hai người dẫn chương trình tay trong tay từ sau sân khấu bước ra. Ánh mắt Lộc Tri Vi bất giác dõi theo bước chân của một trong hai người.
Cô thấy người ấy mặc một bộ lễ phục màu trắng, dung mạo diễm lệ, tỏa sáng rạng ngời.
Cô nghe thấy người ấy đứng trên sân khấu, dùng giọng nói trong trẻo để tự giới thiệu...
"Chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình hôm nay, Mạnh Liên Ngọc."
Giọng nói vừa dứt.
Hốc mắt Lộc Tri Vi bỗng nhiên nóng lên.
Từ một cô bé ngây ngô, cho đến một người trưởng thành có thể tự mình đứng vững.
Mạnh Liên Ngọc lão sư, fan nhỏ của người cuối cùng cũng đã có thể gặp được người rồi.