Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 77

 
Lộc Tri Vi cố gắng đè nén niềm vui sướng và kích động đang trào dâng trong lòng, yên tĩnh ngồi dưới khán đài.

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên giao cho Lộc Tri Vi một nhiệm vụ nghe qua có vẻ cực kỳ khó nhằn.

【Nhiệm vụ được công bố: Đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Kim Thu.】

【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ không giới hạn thời gian.】

Lộc Tri Vi: "..."

Đây là chuyện tôi muốn là được chắc???

Nhưng Lão Ngũ lại chẳng thấy có gì khó khăn. Đã mang trên mình hào quang của nhân vật chính, lại là người có thực lực thật sự. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ, sao lại không đoạt được một giải thưởng phụ cỏn con chứ?

【Cô làm được mà,】 Lão Ngũ khích lệ, 【phải tin vào bản thân, cô chính là người sinh ra để bước trên con đường hoa!】

Lộc Tri Vi: 【...Người ta có thể tự tin, nhưng không thể tự tin một cách mù quáng.】

Đáp lại một câu như vậy xong, Lộc Tri Vi lại tiếp tục chăm chú ngắm nhìn thần tượng trên sân khấu.

Lễ trao giải Kim Thu cũng được phát sóng trực tiếp. Cư dân mạng có thể theo dõi trực tuyến, gửi bình luận và chia sẻ suy nghĩ của mình. Máy quay lướt qua từng gương mặt nghệ sĩ. Khi thấy diễn viên hay đạo diễn mình yêu thích, khán giả lại gửi một dòng bình luận cổ vũ. Thấy ai đó đang thì thầm to nhỏ hay làm việc riêng, họ lại giả vờ "mách lẻo" trên màn hình. Không khí vô cùng hòa hợp.

Ở ký túc xá xa xôi, Lộc Tư Kiều lần đầu tiên cùng các bạn cùng phòng tụ tập xem trực tiếp lễ trao giải Kim Thu. Dương Di và mọi người đều nói cô nàng đã thay đổi, trở thành một cô gái đu idol chính hiệu.

Chỉ có Lưu Minh Minh biết Lộc Tư Kiều không hề thay đổi. Nếu không phải vì chị gái làm diễn viên, Lộc Tư Kiều vẫn sẽ là một Lộc Tư Kiều lười đến mức chẳng buồn theo đuổi ngôi sao nào.

Nhưng chẳng ai thành công bằng Lộc Tư Kiều. Vốn dĩ chỉ muốn cổ vũ cho chị gái, kết quả lại tiện thể được chị giới thiệu cho những ngôi sao lớn như Ứng Tức Trạch, ai mà không ghen tị cơ chứ?

Lưu Minh Minh ghen tị đến mức nước mắt chực trào ra từ khóe miệng!

Xem được ba phút, Dương Di nhận ra có gì đó không đúng: "Ủa, khoan đã."

Cô bạn quay sang nhìn Lộc Tư Kiều: "Cậu không phải bảo muốn đọc sách sao? Sao đột nhiên lại ngồi đây xem trực tiếp với tụi này? Có vẻ không thích hợp lắm đâu nhỉ, bạn học Lộc?"

Lộc Tư Kiều thản nhiên xua tay: "Có gì mà không thích hợp, xem trực tiếp rất tốt, cái này gọi là làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, hiểu không?"

Ba người còn lại trong phòng: "..."

Họ không khỏi đồng lòng vỗ tay cho cô nàng. Lộc Tư Kiều, đúng là một màn "làm việc và nghỉ ngơi kết hợp" tuyệt vời...

Lưu Minh Minh đột nhiên phấn khích: "Ối ối, quay đến Tang Tang rồi, xinh đẹp quá đi mất!"

Giống như một dòng bình luận sống. Trên video, hàng loạt bình luận cũng đồng loạt gào thét vì vẻ đẹp của Tang Vãn Từ.

[Đẹp quá mấy chị em ơi, cảm thán xong mau tắt bình luận đi mà chụp màn hình!]

[Tang Tang xinh đẹp như vậy, nên ngày nào cũng phải mặc đồ thật đẹp!!!]

[ Giải Kim Thu nên lập thêm giải "Nhan sắc xuất sắc nhất" đi, trao cho người phụ nữ này, cảm ơn.]

Dưới ống kính, Tang Vãn Từ biểu cảm bình tĩnh, ung dung ngồi trên ghế. Ánh mắt nàng dừng trên người Mạnh Liên Ngọc, nhưng tâm trí lại trôi đi đâu đó xa xăm.

Không biết ba có đang xem buổi trực tiếp này không...

Chắc là không đâu. Chủ tịch Mạnh trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian xem mấy thứ mà ông cho là chướng mắt này?

Còn cả Tri Vi của nàng nữa, không biết ngồi ở phía sau có thấy chán không.

Rất nhanh, chương trình đã trao xong giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Tiếp theo là đến lượt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Mạnh Liên Ngọc cầm tấm thẻ ghi tên người đoạt giải, siết chặt trong lòng bàn tay. Bà liếc nhìn một cái, sự chuyên nghiệp đã được rèn giũa giúp bà giữ vững vẻ mặt không đổi khi tiếp tục dẫn chương trình cùng Quý Phong. Người xem hoàn toàn không thể đoán được bất kỳ thông tin gì từ nét mặt của bà.

Dưới khán đài, mọi người lại càng thêm căng thẳng. Đến thời khắc quan trọng này, không khí được đẩy lên cao trào khiến Lộc Tri Vi cũng tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Liệu có phải là mình không? Hay là người khác?

Hồi hộp quá, thật sự quá hồi hộp!

Tại hiện trường, không chỉ có mình cô căng thẳng, mà còn có cả Tang Vãn Từ và Ứng Tức Trạch. Một người là bạn gái, một người là em trai kiêm bạn thân, cả hai đều thật tâm hy vọng Lộc Tri Vi có thể được chọn. Bất kể là giải thưởng gì, chỉ mong Lộc Tri Vi mau chóng tỏa sáng.

Trên sân khấu, Mạnh Liên Ngọc đưa tấm thẻ cho Quý Phong công bố. Giọng nói trầm ấm, rõ ràng của người đàn ông vang lên bên tai mỗi người.

"Người đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Kim Thu lần này là ..."

Giọng ông ngừng lại ở đó. Bầu không khí lập tức được đẩy l*n đ*nh điểm. Mỗi nữ diễn viên được đề cử đều nín thở chờ đợi.

Tang Vãn Từ siết chặt tay mình. Ứng Tức Trạch hơi ngồi thẳng người. Lộc Tư Kiều nắm chặt gấu quần. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Quý Phong, dỏng tai lên, sợ mình nghe sót một chữ.

Giây tiếp theo, đôi môi Quý Phong mấp máy, chính thức công bố đáp án.

"Chúng ta hãy cùng chúc mừng người thủ vai Tiểu Hà — Lộc Tri Vi!"

Lộc Tri Vi không thể tin nổi mà mở to mắt, biểu cảm đột nhiên trở nên vừa bối rối vừa kinh ngạc.

Mình được chọn sao? Là mình ư? Mình tên là Lộc Tri Vi, không sai chứ...?

Trời ơi, mình được chọn thật rồi???

Trên mạng, người hâm mộ đồng loạt gửi lời chúc mừng.

[Hu hu hu Lộc bảo bảo của tôi giỏi quá đi!]

[Vai Tiểu Hà thật sự diễn rất rất hay, rất đi vào lòng người, bảo bảo của chúng tôi xứng đáng!]

[Xin các đạo diễn hãy nhìn đến con bé đi, Lộc Lộc nhà chúng tôi có khả năng diễn xuất rất đa dạng!]

[Nhìn kìa, con bé vui đến ngơ cả người ra rồi.]

Tang Vãn Từ và Ứng Tức Trạch quay đầu lại nhìn Lộc Tri Vi. Cô vừa vui mừng, vừa kinh ngạc, lại vừa hoang mang đứng dậy bước lên sân khấu. Cho đến khi đứng trước mặt Quý Phong và Mạnh Liên Ngọc, cả người Lộc Tri Vi vẫn còn ngơ ngác.

Tất cả những điều này, cứ như một giấc mơ vậy.

【Tỉnh lại đi, hoàn hồn nào, nhận giải thôi!】 Lão Ngũ buồn cười đánh thức Lộc Tri Vi.

Lộc Tri Vi chớp chớp mắt, tức thì tỉnh táo lại. Chiếc cúp thủy tinh trong suốt đã được đưa lên sân khấu, tiếp theo sẽ do Quý Phong tự tay trao cho cô. Lộc Tri Vi đứng đó, vừa lúng túng vừa cứng nhắc, chờ đợi Quý Phong trao giải thưởng. Đồng thời, cô không nhịn được mà len lén liếc nhìn Mạnh Liên Ngọc.

Mạnh Liên Ngọc sắc mặt hồng hào, trạng thái rất tốt, trông không giống một người ở độ tuổi của mẹ mình, mà giống như chị em hơn.

Lần đầu tiên trong đời được nhìn thần tượng ở khoảng cách gần như vậy, cảm xúc của Lộc Tri Vi dâng trào mãnh liệt. Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể nhận bất kỳ chiếc cúp nào dưới ánh nhìn của thần tượng...

Đúng lúc này, Lộc Tri Vi thấy người trao giải là Quý Phong bỗng nhiên lùi lại một bước, không có ý định đưa tay ra nhận cúp. Ngay sau đó, Mạnh Liên Ngọc lại là người cầm lấy chiếc cúp Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Lộc Tri Vi: "...?"

Khoan đã, chuyện này...

Lộc Tri Vi cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn thần tượng đưa chiếc cúp đến trước mặt mình, còn mỉm cười với mình.

"Chúc mừng cô, Lộc tiểu thư," Mạnh Liên Ngọc dịu dàng nói, "Hãy tiếp tục cố gắng nhé."

...Thật sự là Mạnh Liên Ngọc trao giải cho mình!!!

Lộc Tri Vi kinh ngạc che miệng lại, trước khi những giọt nước mắt vô dụng kịp trào ra, cô vội vàng nhận lấy cúp, cúi người cảm ơn: "Cảm ơn Mạnh lão sư, cảm ơn cô!"

Tang Vãn Từ thong thả ngồi dưới khán đài. Thấy Lộc Tri Vi vui như vậy, nàng biết mình đã làm đúng. Nếu Tri Vi của nàng đã thích cô của mình, thì với tư cách là bạn gái, nàng cũng nên tận dụng một chút mối quan hệ thân thích này để mưu cầu chút phúc lợi cho người yêu.

Lộc Tri Vi phát biểu xong lời cảm ơn, ôm chiếc cúp do chính tay thần tượng trao tặng, ngồi về vị trí mà đầu óc trống rỗng. Cô cảm thấy mọi thứ tối nay đều như một giấc mơ.

Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Mạnh Liên Ngọc, tất cả đều là mơ. Nếu không thì sao Mạnh Liên Ngọc lại trao giải cho cô chứ? Trong kịch bản không phải đã sắp xếp người trao giải này là Quý Phong sao?

Lộc Tri Vi hoang mang, nhưng cũng rất hạnh phúc.

Mạnh Liên Ngọc vừa bảo mình tiếp tục cố gắng... Còn gọi mình là Lộc tiểu thư... Hu hu, thần tượng của mình biết tên mình rồi...

Ngay cả Lão Ngũ cũng không nhịn được mà lên tiếng: 【Hôm nay là ngày ngốc nghếch nhất mà tôi từng thấy ở cô đấy.】

Lộc Tri Vi lập tức tủi thân: 【Hu hu tại tôi vui quá mà...】

Lão Ngũ vội vàng dỗ dành con gái: 【Được rồi, được rồi, vui vẻ, vui vẻ.】

Giây tiếp theo, Lộc Tri Vi lập tức phấn chấn trở lại. Ngày lành tháng tốt thế này, không nhanh tay tận dụng vận may để rút thưởng thì còn đợi đến bao giờ! Cô nhớ mình có thể rút mười một lần cơ mà!

【Tôi muốn rút thưởng,】 cô nói, 【Rút mười lần liên tiếp!】

Lão Ngũ đẩy gọng kính: 【Cô chắc chứ?】

Cô bỗng nhiên không chắc nữa, ý định thay đổi trong chớp mắt: 【Thử một lần trước xem sao!】

Lão Ngũ: 【Được.】

Ba phút sau...

Lộc Tri Vi im lặng, biểu cảm của cô đang trải qua một quá trình kiểm duyệt những lời lẽ th* t*c. Hai giây sau, Lộc Tri Vi không nhịn được mà gào thét trong lòng: 【Bỏ cả 《5 năm thi cử, 3 năm mô phỏng》 vào hòm rút thưởng, cái hệ thống của các người có bị bệnh không vậy, quá đáng vừa thôi chứ!!!】

Lộc Tri Vi sai rồi, cô chỉ biết hôm nay mình may mắn, lại quên mất rằng hệ thống vẫn là cái thứ kỳ quặc không đổi. Hệ thống bình thường nào lại bỏ thứ này vào hòm thưởng chứ?? Lộc Tri Vi bây giờ cũng đâu có dùng được!!!

Lão Ngũ thông cảm hỏi: 【Còn rút nữa không? Còn mười lần liên tiếp đấy.】

Lộc Tri Vi quả quyết từ chối: 【Không, cảm ơn, trái tim muốn rút thưởng của bảo bảo đã nguội lạnh rồi.】

Lão Ngũ: 【Được thôi.】

【Hệ thống rút thưởng, đóng.】

Lộc Tri Vi ôm chiếc cúp của mình. Cũng may, thế giới này vẫn còn có cúp và Mạnh Liên Ngọc là ấm áp. À, còn có cô bạn gái xinh đẹp của mình nữa.

Cô lấy lại tinh thần, nghiêm túc ngồi chờ đến giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Hai giải thưởng quan trọng nhất được để lại cuối cùng. Đầu tiên công bố Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Như Lộc Tri Vi dự đoán, Ứng Tức Trạch quả nhiên đã trượt.

Tiếp theo là Nữ diễn viên chính.

Quý Phong liếc nhìn tên người đoạt giải, rồi cười nhìn sang Mạnh Liên Ngọc. Mạnh Liên Ngọc lập tức hiểu ý, cũng mỉm cười theo.

...Hiểu rồi, là cháu gái của mình.

Dù sao cũng là đứa trẻ mình nhìn lớn lên, là học trò mình tự tay dìu dắt, vả lại cũng không ai biết mối quan hệ cô cháu của họ, nên lần này Mạnh Liên Ngọc lười không thèm giữ sự chuyên nghiệp nữa, muốn cười thì cứ cười.

Tang Vãn Từ thu hết nụ cười của hai người vào đáy mắt: "..."

Đối với nàng, chuyện này đột nhiên chẳng còn gì hồi hộp nữa. Cô ơi, nụ cười của cô có hơi lộ liễu rồi đó.

[Hai người họ đang cười cái gì vậy?]

[Ra hiệu cho nhau à? Có chuyện gì mà một hội viên như tôi không được cười cùng sao!]

[Nói cho tôi biết đi, tôi cũng muốn cười, tôi cũng muốn cười.]

Lộc Tri Vi hoàn toàn không hay biết gì, cùng những người khác căng thẳng chờ đợi kết quả.

Khoảnh khắc Mạnh Liên Ngọc hướng về phía khán đài, hướng về phía ống kính, hướng về phía khán giả đọc lên cái tên Tang Vãn Từ, cô suýt chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi ghế. Lộc Tri Vi siết chặt lấy ghế, kích động nhìn Tang Vãn Từ từ từ bước lên sân khấu, rõ ràng còn vui hơn cả chính chủ.

Tuyệt vời quá, tuyệt vời quá, Vãn Từ của cô đoạt giải rồi!!!

[Tang Vãn Từ đoạt giải, mà cô ấy còn vui hơn cả Tang Vãn Từ.]

[Hơi Khi Không Muộn là thật đó!!!!]

[Thế này mà cũng khiến tôi quắn quéo được sao??? Thơm quá.]

Người trao giải vẫn là Mạnh Liên Ngọc. Lần này bà cũng nói với Tang Vãn Từ câu "Cố lên", nhưng nụ cười và giọng điệu lại chân thành lạ thường. Thêm vào đó còn vỗ vỗ vai nàng, giống như một bậc trưởng bối đang khích lệ hậu bối.

Lộc Tri Vi thấy cảnh này, không khỏi ngẩn ra. Cô đột nhiên cảm thấy Mạnh Liên Ngọc và Tang Vãn Từ dường như... không phải thân thiết bình thường?

...

Lễ trao giải Kim Thu kết thúc thuận lợi.

Lộc Tri Vi thay xong quần áo, nói chuyện với Ôn Dao một lúc rồi đi theo Tang Vãn Từ đến gặp Mạnh Liên Ngọc. Dọc đường đi, tim cô đập thình thịch không ngừng.

Mạnh Liên Ngọc... đó là người đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô.

Tang Vãn Từ nắm tay cô, an ủi: "Tri Vi, đừng căng thẳng."

Lộc Tri Vi cũng muốn không căng thẳng, nhưng cô không làm được.

Tang Vãn Từ thoải mái ôm lấy Lộc Tri Vi, dịu dàng nói: "Có một người hâm mộ xuất sắc như chị, Mạnh lão sư nhất định sẽ cảm thấy tự hào vì chị."

Lộc Tri Vi điều chỉnh lại nhịp thở: "...Ừm!"

Trái tim đập từng nhịp, từng nhịp. Phòng hóa trang của Mạnh Liên Ngọc cũng ngày một gần. Xung quanh phòng rất yên tĩnh, không có ai qua lại, dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Hai người tay trong tay đứng trước cửa phòng.

Tang Vãn Từ hỏi: "Chị chuẩn bị chưa?"

Lộc Tri Vi hít một hơi thật sâu, quả quyết gật đầu: "Rồi!"

Tang Vãn Từ giơ tay gõ cửa. Lộc Tri Vi bất giác diễn tập trong đầu những lời sẽ nói khi gặp Mạnh Liên Ngọc. Nên tự giới thiệu trước, hay là nói mình là fan trước? Có nên nói nhiều quá không, lỡ Mạnh lão sư thấy phiền thì sao?

"Mời vào."

Là giọng của Mạnh Liên Ngọc.

Trái tim Lộc Tri Vi tức khắc thắt lại, cô theo bản năng l**m môi. Lộc Tri Vi đã quyết định rồi, lát nữa vào, cô sẽ nói mình là fan trước!

Cửa phòng hóa trang được mở ra. Lộc Tri Vi vừa liếc mắt đã thấy Mạnh Liên Ngọc ngồi trên sofa, mỉm cười nhìn họ. Tim cô đập nhanh hơn. Cô vô thức siết chặt tay Tang Vãn Từ, vừa định mở miệng, chưa kịp phát ra âm thanh nào thì đã nghe người bên cạnh gọi Mạnh Liên Ngọc một tiếng: "Cô."

Mọi kịch bản Lộc Tri Vi đã chuẩn bị đều không dùng được nữa, cô đứng hình tại chỗ: "...?"

Em ấy vừa gọi ai là cô vậy???
 

Bình Luận (0)
Comment