Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 98

 
Lúc trước Lộc Tri Vi có lướt xem vài bài đăng ít ỏi của Phương Tiểu Dĩnh, nhưng không hề nhận ra đây là một fan couple.

Chẳng lẽ... Phương Tiểu Dĩnh trước giờ vẫn luôn giấu kín việc mình là fan couple?

Lộc Tri Vi liếc nhìn về phía thư phòng.

Vẫn chưa thấy ai ra.

Nhân lúc rảnh tay, cô bấm thích bài của Phương Tiểu Dĩnh rồi chủ động nhắn tin.

[Lộc Tri Vi]: Thì ra em cũng là fan couple à?

Phương Tiểu Dĩnh rất trân trọng người bạn khó khăn lắm mới có được này, nên gần như lúc nào có thời gian là cô ấy trả lời ngay lập tức.

[Tiểu Dĩnh]: Em mới "lọt hố" hai ngày nay thôi!

[Tiểu Dĩnh]: Em xem được rất nhiều video của hai người họ trên trang chủ, mới phát hiện ra hai người họ ngọt chết đi được!

[Tiểu Dĩnh]: À đúng rồi, chị không phải là fan only chứ? Chị có để ý không? Nếu chị để ý thì sau này em sẽ không đăng nữa...

Cô nàng không muốn làm mối quan hệ này trở nên căng thẳng.

Tiểu Dĩnh chỉ có duy nhất một người bạn này thôi.

Lộc Tri Vi đọc dòng tin nhắn cuối cùng, bất giác cúi đầu mỉm cười.

[Lộc Tri Vi]: Chị là fan "ăn tạp" mà, cái gì cũng được hết.

[Lộc Tri Vi]: Em thích thì cứ đăng đi, đẩy thuyền couple mà, quan trọng là bản thân mình vui. Chỉ cần không làm phiền người khác thì cứ thoải mái.

Cô không muốn bất kỳ ai vì nể nang mình mà phải dè dặt, giấu đi sở thích cá nhân.

Chúng sinh bình đẳng, cô dựa vào đâu mà đứng trên cao, khác biệt với mọi người?

Ai mà chẳng có thứ mình yêu thích, miễn không làm hại ai thì cứ sống thoải mái là được.

[Tiểu Dĩnh]: Cảm ơn chị! Chị tốt quá!

[Tiểu Dĩnh]: Em còn sợ chị không thích rồi huỷ kết bạn với em nữa...

[Lộc Tri Vi]: Làm gì có chuyện đó!

[Lộc Tri Vi]: Chỉ cần em cũng thích Tang lão sư, chúng ta chính là bạn tốt số một!

[Lộc Tri Vi]: Kể cả sau này em có thôi hâm mộ, chúng ta vẫn là bạn!

[Tiểu Dĩnh]: Yên tâm, em là fan cứng! Chúng ta chính là bạn tốt số một!

Lộc Tri Vi vui vẻ cất điện thoại.

Quả nhiên cô chính là chuyên gia thu phục fan cứng cho bạn gái mình!

Trong thư phòng.

Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của Trương Tiêm Nhụy, Tang Vãn Từ vẫn giữ vẻ bình thản.

Thật ra nàng đã sớm muốn nói rõ với Trương Tiêm Nhụy.

Đối phương vừa là người đại diện, vừa là bạn, dù sao cũng là người đứng về phía nàng.

Hơn nữa, để Trương Tiêm Nhụy biết chuyện thì sau này nàng và Lộc Tri Vi ở bên nhau cũng thoải mái hơn.

Kể cả Trương Tiêm Nhụy không đồng ý cũng chẳng sao.

Nàng đồng ý, cô của nàng đồng ý, thế là đủ rồi.

"Đúng là mối quan hệ mà chị đang nghĩ đấy." Tang Vãn Từ đáp lời.

Trương Tiêm Nhụy nghe xong vô cùng kinh ngạc.

Chị vốn nghĩ nghệ sĩ nhà mình vô dục vô cầu, bao nhiêu nam nghệ sĩ đẹp trai lại môn đăng hộ đối theo đuổi, Tang Vãn Từ đều thanh tâm quả dục, một lòng lo sự nghiệp.

Ai ngờ đâu chẳng phải thanh tâm quả dục, mà là do... giới tính không khớp?

"Em nói thật đấy à?"

"Thật."

"Em thật sự... là cong?"

"Vâng, thật ạ."

"..."

"..."

"Cô ấy cũng là cong? Hai đứa thật sự đang yêu nhau?"

"Chị Trương, cô của em cũng biết chuyện này rồi."

"..."

Sau khi xác nhận lại nhiều lần, lần này Trương Tiêm Nhụy hoàn toàn không còn gì để nói.

Mạnh Liên Ngọc, giỏi lắm.

Biết cháu gái mình không thẳng lại còn có bạn gái, vậy mà không nói một lời cho người đại diện biết!

Mạnh gia các người là cơ quan mật vụ hay sao mà chuyện gì cũng giấu kỹ đến thế?

Trương Tiêm Nhụy dựa vào bàn, vuốt lại mái tóc.

Thảo nào cứ thấy hai người này thân thiết khác thường.

Không phải người này sang nhà người kia thì cũng là người kia sang nhà người này.

Oái oăm là vì họ cùng giới tính nên chẳng mấy ai nghi ngờ, nhiều lắm cũng chỉ coi là bạn thân, ngay cả mình cũng từng nghĩ vậy.

Lũ trẻ bây giờ... chậc chậc, đúng là có suy nghĩ riêng.

Trương Tiêm Nhụy định thần nhìn người nghệ sĩ do một tay mình dìu dắt.

Thật ra Tang Vãn Từ của ngày hôm nay đã chẳng cần cô phải nói gì nữa.

Công việc cũng tốt, nghỉ ngơi cũng được, yêu đương cũng chẳng sao, Tang Vãn Từ đều có chủ kiến riêng, không cần người khác chỉ dạy.

Vì vậy, cô ấy không còn gì để nói.

"Em cũng không còn nhỏ nữa, biết mình đang làm gì là được," Trương Tiêm Nhụy nói, "Chị chỉ có một yêu cầu, trước khi hai đứa định công khai thì phải báo cho chị biết trước."

Trương Tiêm Nhụy cần chuẩn bị tâm lý, còn phải theo dõi dư luận.

Cô ấy không thích nghệ sĩ tự ý hành động, chuyện gì cũng không báo cho công ty, đó không phải thái độ hợp tác tốt.

Sắc mặt Tang Vãn Từ dịu đi, khóe môi khẽ nhếch: "Được, em sẽ báo."

Trương Tiêm Nhụy gật đầu, lúc đi ngang vỗ nhẹ lên vai nàng rồi mở cửa bước ra.

Lộc Tri Vi vừa tắt bếp thì cửa thư phòng cũng vừa mở.

Cô theo bản năng nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Trương Tiêm Nhụy mặt không biến sắc bước ra, lập tức đi rót nước, ngửa cổ tu ừng ực, như tám trăm năm chưa được uống.

Tang Vãn Từ đi sau, vẻ mặt bình tĩnh.

Đặt cốc xuống, Trương Tiêm Nhụy nói: "Được rồi, chị về đây."

Chỉ lên xin cốc nước uống thôi.

Ai ngờ, uống nước mà tiện thể biết được chuyện tình cảm của nghệ sĩ nhà mình.

Lộc Tri Vi lịch sự mời: "Chị Trương không ở lại ăn cơm ạ?"

Trương Tiêm Nhụy xua tay: "Không được, chị chỉ lên xin nước thôi, chồng chị còn đợi ở nhà."

Lộc Tri Vi hiểu ý: "Vậy chị đi đường cẩn thận."

Trương Tiêm Nhụy vẫy tay chào hai người.

Cánh cửa lại khép lại.

Lộc Tri Vi quay người múc canh: "Chị nấu canh, em mau lại nếm thử đi."

"À đúng rồi, lúc nãy chị nói chuyện với Tiểu Cầu, cô bé bảo hôm nay em gần như chẳng ăn uống gì, mải làm việc suốt, vậy dạ dày sao chịu nổi?"

"Bây giờ phải bồi bổ lại cho em ngay!"

Làm trong ngành này phải giữ dáng.

Nhưng Lộc Tri Vi vẫn hy vọng những người bên cạnh có thể ăn uống thoải mái, sau đó tập luyện là được.

Chỉ ăn không tập càng dễ béo.

Tang Vãn Từ vốn định kể chuyện trong thư phòng, nhưng thấy Lộc Tri Vi quan tâm đến bữa ăn của mình, nàng đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cùng.

Ăn xong, cả hai cùng dọn dẹp.

Lộc Tri Vi buộc túi rác đặt ngoài cửa.

Đóng cửa, rửa tay, lau tay, nào ngờ vừa quay lại đã bị Tang Vãn Từ ôm chầm lấy.

Cô thong thả lau tay, mắt cười cong lên: "Sao thế Tang lão sư?"

Tang Vãn Từ cười, hôn lên môi cô, một hồi lâu mới chịu tách ra.

"Có chuyện cần báo cáo với Lộc lão sư."

Lộc Tri Vi vứt khăn giấy, ôm eo nàng: "Chuyện gì?"

Tang Vãn Từ không vòng vo: "Tri Vi, chị Trương biết chúng ta đang yêu nhau rồi."

Lộc Tri Vi chớp mắt.

Tang Vãn Từ thành thật: "Là em chủ động thừa nhận, Tri Vi có để ý không?"

Lộc Tri Vi cười: "Đương nhiên không rồi, chị cũng định bàn với em chuyện nói thẳng với người đại diện. Lần này chị và Vãn Từ đúng là tâm ý tương thông!"

Như vậy, cô cũng có thể "khai báo" với Ôn Dao rồi.

Sau này cô đến tìm Tang Vãn Từ chính là đi tìm bạn gái!

"Làm tốt lắm," Lộc Tri Vi vui vẻ nâng mặt bạn gái, khen ngợi, "Bảo bối nhà chị thông minh nhất!"

"Lát nữa chị sẽ nói với Ôn Dao!"

Tang Vãn Từ gật đầu trong lòng bàn tay cô.

Lộc Tri Vi quyến luyến không nỡ buông tay, hôn rồi lại hôn, hôn cho đã đời mới nói: "Hôm nay em bận rộn cả ngày vất vả rồi, mau đi tắm nước nóng cho ấm người, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tang Vãn Từ lại gật đầu thêm một cái, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.

"Lát nữa Tri Vi giúp em lấy đồ ngủ nhé." Tang Vãn Từ nói.

Lộc Tri Vi thấy buồn cười: "Bây giờ lấy luôn không được sao?"

Tang Vãn Từ vẻ mặt như điều hiển nhiên, giọng dịu dàng: "Em có một 'ý nghĩ hợp phận', muốn chị tắm cùng."

Lộc Tri Vi tò mò: "'Ý nghĩ hợp phận'?"

Tang Vãn Từ nắm tay cô, giải thích nghiêm túc: "Trước khi chúng ta bên nhau, chị là 'ý nghĩ không an phận' của em. Giờ đã ở bên nhau, chị là 'người trong phận sự'. Em muốn chị, chẳng phải là 'ý nghĩ hợp phận' sao?"

Lộc Tri Vi hoàn toàn tâm phục.

Cô thua trước cô nàng này.

"Được rồi, chị tắm cùng em, tiện thể mát-xa cho em."

Khóe môi Tang Vãn Từ nở nụ cười mãn nguyện: "Vâng."

...

Tang Vãn Từ tựa thành bồn tắm, tay Lộc Tri Vi xoa bóp vai nàng.

Nói mát-xa là mát-xa, Lộc lão sư nói là làm!

"Hửm?"

Trong hơi nước, Tang Vãn Từ chậm rãi mở mắt, đẹp nao lòng.

"Cô bé còn là fan couple của chúng ta?"

"Ừ," Lộc Tri Vi vừa xoa bóp vừa nói, "Tiểu Dĩnh bảo mới lọt hố gần đây."

Khó trách lần trước không nhận ra.

Tang Vãn Từ cười, xoay người đối diện Lộc Tri Vi, nắm tay cô: "Vậy cô bé ấy cũng có mắt nhìn."

Bọn họ chính là thật.

Nàng và Lộc Tri Vi chính là một đôi.

Trời sinh một cặp, duyên trời tác hợp.

Lộc Tri Vi thấy nàng đột nhiên quay lại thì có chút ngạc nhiên: "Chị vẫn chưa mát-xa xong mà."

Lời vừa dứt, những ngón tay thon dài xinh đẹp đã luồn vào khe hở giữa các ngón tay đang khẽ mở của cô.

Nhẹ nhàng đan vào nhau, mười ngón tay quyện chặt.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của người đối diện dần phóng đại trước mắt.

Hơi thở gần trong gang tấc.

"Tri Vi thật thà quá," ánh mắt Tang Vãn Từ dịu dàng đa tình lướt qua từng tấc da thịt trên mặt cô, "Em đợi không nổi nữa rồi."

"Chị ơi, em muốn chị."

Ánh mắt Lộc Tri Vi đột nhiên sâu thẳm, d*c v*ng bùng cháy.

Cô kéo tấm rèm cuốn xuống, vẩy nước lên bệ đá cẩm thạch cho nó bớt lạnh, rồi vỗ vỗ lên đó: "Vãn Từ ngồi lên đây đi."

Tang Vãn Từ ngoan ngoãn làm theo.

Lộc Tri Vi ngồi xuống bồn tắm, hai tay đặt lên đầu gối nàng, từ dưới nhìn lên, ánh mắt dịu dàng vô cùng: "Hôm nay chị rảnh rỗi, còn em thì công việc bận rộn, cho nên cứ để chị là được, có được không?"

Tang Vãn Từ khẽ v**t v* gương mặt Lộc Tri Vi, mày mắt cong lên nụ cười, gật đầu: "Được, chị nói sao thì là vậy."

Ngoài trời, tuyết lại bắt đầu rơi.

Tuyết bay qua những con phố dài, lướt qua những tòa nhà cao tầng, thổi qua cả khung cửa sổ sát đất đã được che kín.

Thiên địa dần trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch hơn vài phần.

Nhưng tất cả những điều đó đều không liên quan đến họ.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp như làn nước, thậm chí còn nóng ran, thiêu đốt đến khô môi bỏng lưỡi, khiến họ không kìm được mà lại gần đối phương, hấp thụ sự cứu rỗi ngọt ngào từ người kia.

Mặt nước khẽ gợn sóng, tạo ra những tiếng động nhỏ, quyện cùng một thanh âm khác nhuốm đầy tình ý khẽ khàng rơi xuống mọi ngóc ngách phòng tắm.

Những nụ hôn, những ngón tay đan vào mái tóc dài.

Tất cả đều là sự ấm áp và tình yêu thân mật của họ giữa mùa đông.

Chỉ cần ở bên nhau, họ không còn cảm thấy cái lạnh giá của mùa đông nữa.

Hơi thở giữa môi răng Tang Vãn Từ vừa nhẹ nhàng vừa dồn dập.

Nàng ôm chặt người thương, đong đầy yêu thương và dịu dàng, đôi mắt ửng hồng vạn phần quyến rũ.

Lộc Tri Vi đang cố hết sức để chiều lòng nàng.

Bất kể làm gì, Lộc Tri Vi cũng luôn hy vọng nàng có thể mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.

Tri Vi của nàng yêu nàng, một tình yêu không hề giữ lại chút gì cho riêng mình.

Tang Vãn Từ cúi đầu chủ động tìm đến một nụ hôn.

Lộc Tri Vi vươn người, đón nhận đôi môi bạn gái.

Lý trí trên mặt nước dần trở nên mơ màng, mụ mị.

Cho nên Tang Vãn Từ phải cố gắng hơn nữa.

Nhanh chóng hoàn thành giao ước với ba, nàng mới có thể thực sự như bạn gái mong muốn, trở thành một người vô lo vô nghĩ, vui vẻ hạnh phúc.

"Tri Vi..."

Tang Vãn Từ thì thầm gọi tên người thương.

Lộc Tri Vi chân thành đáp lại: "Chị ở đây."

Ở đây, ở bên cạnh em, mãi mãi.

"Em yêu chị," Tang Vãn Từ thẳng thắn bộc bạch lòng mình, "Yêu chị nhiều hơn cả năm ngoái."

"Chị biết," Lộc Tri Vi không nỡ rời mắt khỏi nàng một giây, mi mắt cong cong nói, "Chị đã thấy."

Trong đôi mắt em, trong từng cử chỉ của em, chị đã thấy dáng vẻ em yêu chị.

Là tấm chân tình son sắt, là lời hẹn ước cả đời không đổi.

Gặp được em rồi, chị sẽ không bao giờ buồn bã nữa, có thể gặp được em thật tốt.

"Em là bầu trời trong xanh vĩnh cửu của chị, chị yêu em." Lộc Tri Vi hạnh phúc nói.

Những lời ngọt ngào hạnh phúc như thêm củi vào lửa, không khí càng lúc càng nóng, tình ý càng lúc càng nồng.

Hơi nước như một bức màn xuân sắc mênh mang bao phủ lấy họ.

Lộc Tri vi ngẩng đầu hôn lên môi Tang Vãn Từ một cái: "Tiếp tục thôi."

Trong làn hơi nước, cô lại một lần nữa cúi xuống.

Bạn gái ngọt ngào như vậy, ai mà không yêu cho được?

Ai lại nỡ không khiến nàng thỏa lòng mong ước chứ?

Đối với Lộc Tri Vi, chỉ cần thấy nàng vui vẻ, bản thân cô cũng sẽ vô cùng hạnh phúc.

Tang Vãn Từ ngẩng cao đầu, để lộ chiếc cổ thon dài trắng như tuyết.

Đây chắc chắn sẽ là một đêm dài và tốn sức.

...

Hôm nay lại là một ngày thời tiết trong xanh.

Tiểu Cầu vẫn như mọi khi đi thang máy lên, mang bữa sáng đến cho cô nàng minh tinh xinh đẹp nhà mình.

Kết quả người mở cửa lại là chị Tri Vi – vị Bếp Thần trong lòng mình.

"?"

Tiểu Cầu vừa đi giày vào nhà vừa ngơ ngác: "Chị Tri Vi, sao chị lại ở đây?"

Lộc Tri Vi nhận lấy bữa sáng từ tay cô bé, bình tĩnh cười nói: "Chị đang ở chung với bạn gái của chị mà."

Tiểu Cầu: "Ồ, ở chung à... Hả?!"

"Ở chung với bạn gái, chị nói ai là bạn gái của chị cơ???"

Gặp ma à, tai mình có vấn đề rồi sao???

"Là tôi."

Tang Vãn Từ vừa đánh răng vừa bước ra, vẻ mặt bình tĩnh đáp lời, còn giơ tay lên một cái.

Tiểu Cầu như bị một đòn chí mạng, giống như bị ai đó đánh trong game, lại còn là một cú bạo kích chí mạng.

Nhưng lần này là bạo k*ch t*nh yêu.

Nghệ sĩ nhà mình "khai báo" rồi.

Trời đất ơi, thì ra nghệ sĩ nhà mình thích con gái.

Má ơi! Chị Trương có biết không? Ba của chị ấy có biết không?? Mình phải làm sao bây giờ???

Vẻ mặt Tiểu Cầu bỗng trở nên hoảng hốt.

Lộc Tri Vi nhìn mà không hiểu tại sao.

Tang Vãn Từ thì đã hiểu, nàng súc miệng xong, lau khô mặt rồi bước ra nói: "Chị Trương biết, cô của tôi cũng biết. Trước khi chúng tôi công khai, cô giúp chúng tôi giữ bí mật là được."

Tiểu Cầu hoàn hồn, chớp chớp mắt: "Tôi hiểu rồi!"

Nếu Trương Tiêm Nhụy đã biết, vậy thì cô nàng chẳng có gì phải hoảng sợ cả.

Trời có sập xuống, đã có công ty chống đỡ!

Tang Vãn Từ ngồi vào bàn.

Còn về việc tại sao Trương Tiêm Nhụy không nói chuyện này cho Tiểu Cầu, cô nàng không quan tâm.

Bởi vì 50% khả năng là Trương Tiêm Nhụy đã quên, nửa còn lại là Trương Tiêm Nhụy định để Tang Vãn Từ tự mình nói thẳng với Tiểu Cầu.

Tiểu Cầu cứ thắc mắc sao hôm nay lại phải mua thêm một phần, còn tưởng là do Tang Vãn Từ ăn ngon miệng hơn.

Cô nàng ngồi bên bàn, vẻ mặt hóng hớt nhìn Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ.

Tình yêu đồng giới, dị giới, hay song giới trong mắt Tiểu Cầu đều như nhau cả, đều là yêu đương, nên cô nàng không hề băn khoăn về những chuyện đó.

Tiểu Cầu chỉ tò mò không biết Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ đã âm thầm ở bên nhau từ lúc nào.

Tang Vãn Từ bảo cô nàng có gì cứ nói thẳng.

Tiểu Cầu liền không khách sáo.

Lộc Tri Vi nghe xong, rất bình tĩnh đáp: "Năm ngoái."

Tiểu Cầu: "???"

Hay thật, hai người đúng là giấu kỹ thật đấy!

Lộc Tri Vi cười, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Dao, nói thẳng rằng mình đã có bạn gái và người đó chính là Tang Vãn Từ.

Tin nhắn vừa gửi đi, Lộc Tri Vi thấy thanh trạng thái cứ thay đổi liên tục, nhưng mãi chẳng có câu trả lời nào được gửi lại.

Ôn Dao im lặng một lúc lâu.

Ôn Dao đáng lẽ phải nghĩ đến sớm hơn, mình thua là vì không dám nghĩ đến Tang Vãn Từ, lá gan không đủ lớn!

Đó là thiên kim của tập đoàn Hưng Dật, là hòn ngọc quý trên tay của Mạnh Lãng Thừa và Tang Chi Tình đó!

Là người bình thường như họ có thể mơ tưởng tới sao???

Nhưng nghệ sĩ của mình lại chẳng hề e ngại, còn tình đầu ý hợp với Tang Vãn Từ, lén lút ở bên nhau lâu như vậy.

Ôn Dao từ trong cơn sốc tỉnh lại, lặng lẽ gửi cho Lộc Tri Vi một sticker giơ ngón tay cái.

Có thể làm cho Tang đại tiểu thư động lòng, cô đúng là số một.

[Ôn Dao]: Không có gì để nói đâu chị ơi, chị cũng lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, hơn nữa chuyện yêu đương người ngoài như bọn em cũng không tiện xen vào, hai người cảm thấy được là được.

[Ôn Dao]: Chỉ cần trước khi công khai báo với công ty một tiếng là được rồi.

Nói xong, Ôn Dao chợt nhớ ra Thịnh Duyệt bây giờ đã thuộc tập đoàn Hưng Dật.

Đây chẳng lẽ chính là của hồi môn và sính lễ trong truyền thuyết hay sao...? Tình yêu của người có tiền, thì ra là như vậy à?

Hâm mộ chết đi được.

Lộc Tri Vi trả lời một chữ "Được" rồi cười cất điện thoại.

Cảm giác như chỉ trong hai ngày này, tất cả những người xung quanh đều bị họ làm cho kinh ngạc một phen.

Hôm nay Lộc Tri Vi không có việc, Tang Vãn Từ thì có, nhưng cô lại không thể đi cùng bạn gái, đành phải phó thác bạn gái cho Tiểu Cầu: "Tiểu Cầu, giúp chị trông chừng em ấy ăn cơm nhé, bận đến mấy cũng phải ăn, ăn xong rồi hẵng làm tiếp."

Tiểu Cầu lén nhìn Tang Vãn Từ một cái.

Tang Vãn Từ vẫn đang bình tĩnh húp cháo.

Tiểu Cầu quay đầu lại ra dấu "OK" với Lộc Tri Vi.

Lộc Tri Vi: "À, còn nữa, nếu Vãn Từ bị đau đầu cũng phải báo cho chị biết."

Tiểu Cầu tiếp tục ra dấu "OK".

Lộc Tri Vi cười gật đầu: "Lần sau mời em đến nhà bọn chị ăn cơm."

Mắt Tiểu Cầu sáng rực lên.

Khó trách trước đây Tang Vãn Từ nói đi theo nàng cũng sẽ có lộc ăn.

Làm trợ lý của Tang Vãn Từ thật tốt, Tiểu Cầu thích làm trợ lý của Tang Vãn Từ, Tang Vãn Từ vạn tuế!!

...

Công việc của Tang Vãn Từ ngày càng bận rộn hơn trước.

Một là vì danh tiếng đã lớn hơn, hai là nàng muốn duy trì giá trị thương mại của mình để có thể nhận được những kịch bản điện ảnh tốt hơn.

Bây giờ cắn răng chịu khổ một chút, qua giai đoạn này sẽ nhẹ nhàng hơn.

Nàng đã nghĩ kỹ, nhanh chóng hoàn thành giao ước, sau đó sẽ nghỉ ngơi vài tháng, cùng Lộc Tri Vi đi du lịch khắp nơi, tự do tự tại.

Phía Lộc Tri Vi cũng đang bận rộn với công việc.

Bạn gái của cô bây giờ đã là một ngôi sao hàng đầu thực thụ, cô cũng không thể kéo chân sau được.

Hơn nữa hệ thống vẫn còn chờ cô chữa trị thế giới tiểu thuyết.

Ngoài ra, cô cũng không quên quan tâm đến Phương Tiểu Dĩnh.

Phương Tiểu Dĩnh ngoài tính cách không lạc quan bằng cô ra thì cuộc sống gần như là một bản sao quá khứ của cô.

Vô danh, vất vả, không có ai để sẻ chia.

May mắn là cô đã đến, cô nắm chặt lấy tay em ấy, san sẻ cho Tiểu Dĩnh một phần hơi ấm của thế giới.

Dưới sự khai sáng của Lộc Tri Vi, Phương Tiểu Dĩnh bây giờ đang học cách chiều chuộng bản thân và phớt lờ ánh mắt của người khác.

Cuộc sống là của mình, nên sống thế nào là do chúng ta quyết định.

Vì vậy, Phương Tiểu Dĩnh bây giờ đã vui vẻ hơn trước rất nhiều, đến cả việc đẩy thuyền couple cũng phấn khởi hơn, thỉnh thoảng còn hào hứng chia sẻ với cô qua điện thoại.

Hôm nay là ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Dương lịch.

Lộc Tri Vi đi đôi dép lê, chậm rãi bước đến bên cửa sổ ngắm tuyết rơi.

Giọng nói tràn đầy năng lượng của Phương Tiểu Dĩnh truyền ra từ loa điện thoại.

"Chị Tiểu Lộc, cái video 'Hơi Khi Không Muộn' kia được cắt ghép đỉnh của chóp luôn!

"Em đảm bảo với chị, tuyệt đối là đến fan only xem xong cũng phải thốt lên là hai người họ quá xứng đôi.

"Link em gửi cho chị rồi đó, lát nữa có rảnh chị xem thử nhé?"

Lộc Tri Vi không nhịn được cười khẽ: "Em quảng cáo nhiệt tình quá đấy, cảm giác không xem thì có lỗi với em lắm."

Phương Tiểu Dĩnh cười hì hì: "Có thứ hay thì phải chia sẻ cùng nhau chứ, biết đâu chị lại mở ra cánh cửa thế giới mới, cùng em đẩy thuyền thì sao!"

Đúng lúc này, Lộc Tri Vi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, rồi cô bị một vòng tay ôm lấy từ đằng sau.

Tang Vãn Từ hôn lên vành tai cô một cái, không hề phát ra tiếng động.

Lộc Tri Vi cười, xoa đầu Tang Vãn Từ.

"Chị biết rồi," Lộc Tri Vi nói vào điện thoại, "Chị xem ngay đây."

Tang Vãn Từ đưa quả táo trong tay đến bên miệng cô: "Chị ơi ăn táo."

Lộc Tri Vi há miệng cắn một miếng, vừa thơm vừa giòn.

Cô lập tức tỏ vẻ khen ngợi.

Phương Tiểu Dĩnh đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác, lập tức tò mò hỏi: "Chị Tiểu Lộc, là em gái chị à?"

Tang Vãn Từ đứng gần đó, nghe thấy câu hỏi này, nàng liền ngước mắt lên cười nhìn xem Lộc Tri Vi sẽ trả lời thế nào.

Lộc Tri Vi ngượng ngùng cười: "Không phải em gái đâu..."

"Là bạn gái của chị."

Cô không ngại để Phương Tiểu Dĩnh biết.

Cô sẵn lòng chia sẻ một chuyện ngọt ngào như vậy.

Thế gian này có ngàn vạn điều tốt đẹp, và bạn gái của Lộc Tri Vi chính là một trong số đó.

"Oa!"

Giọng của Phương Tiểu Dĩnh trong điện thoại có vẻ kinh ngạc và vui mừng một cách khoa trương.

"Vậy thì tốt quá, chúc hai chị hạnh phúc!

"Như vậy lại càng hay, chị có thể cùng bạn gái xem video, biết đâu cả hai đều sẽ mê mệt cặp đôi này thì sao!"

Tang Vãn Từ nhướng mày.

Xem video gì?

Cặp đôi nào?

"Vậy em không làm phiền hai người nữa," Phương Tiểu Dĩnh vui vẻ nói, "Tạm biệt, lần sau lại nói chuyện!"

"Tạm biệt."

Cuộc gọi kết thúc.

Lộc Tri Vi bình tĩnh mở đường link mà Tiểu Dĩnh gửi, gọi người đang đứng sau lưng: "Lại đây nào bạn gái, chúng ta cùng xem video, mở ra cánh cửa thế giới mới."

Tang Vãn Từ: "Video gì vậy?"

Lộc Tri Vi: "Video couple 'Hơi Khi Không Muộn' do bạn học Tiểu Dĩnh nhiệt tình đề cử."

"Ừm, em ấy rất có mắt nhìn đấy." Tang Vãn Từ lại một lần nữa chân thành khen ngợi.

...

Lộc Tri Vi vừa bận rộn trở thành ngôi sao hàng đầu, vừa sống những ngày tháng ngọt ngào của riêng mình.

Cùng lúc đó, Lão Ngũ cũng không hề nhàn rỗi trong phòng làm việc của mình.

Công việc quan trọng nhất của anh ta hiện tại vẫn là đối phó với kẻ xâm nhập.

Đối phương vô cùng xảo quyệt, lại cực kỳ giỏi ẩn mình, gần như đã nắm thóp được quy luật của hệ thống bọn họ.

Lão Ngũ đối phó với kẻ này quả thực đã tốn không ít công sức.

Nhưng công phu không phụ lòng người, trăm lần cẩn mật ắt có một lần sơ hở, cuối cùng hắn cũng tìm được một manh mối liên quan đến thân phận của đối phương.

Cũng là một manh mối khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Những ký ức trong quá khứ bỗng chốc ùa về như sóng biển.

Lão Ngũ ngây người ngồi trên ghế, trong đầu không kiểm soát được mà hiện lên một cái tên.

Một cái tên anh ta ngày đêm mong nhớ, nhưng lại chẳng hề muốn nhớ tới vào ngay lúc này.

...Bạch Chỉ.

 

Bình Luận (0)
Comment