Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

Chương 99

 
Trong không gian rộng lớn, một dãy hệ thống điều khiển được bố trí dọc theo bức tường. Trước màn hình điện tử sáng rực, người đàn ông ngả đầu ra sau ghế, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, chìm vào im lặng.

Bạch Chỉ.

Nàng là ánh trăng sáng trong tim Lão Ngũ, là nốt chu sa son đỏ không thể xóa nhòa.

Lão Ngũ đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh gặp lại, chỉ duy nhất không nghĩ tới viễn cảnh này. Dù không thể trở thành người yêu, anh ta vẫn muốn làm bạn, chỉ riêng việc trở thành kẻ địch là điều Lão Ngũ chưa bao giờ mong muốn.

Lão Ngũ không chắc chắn một trăm phần trăm đối phương là Bạch Chỉ, nhưng trái tim anh ta đang bất giác nghiêng về đáp án đó. Có thể ẩn mình trong thế giới này một thời gian dài, ngấm ngầm giở trò mà đến nay vẫn chưa bị tóm gọn, quả thực rất phù hợp với năng lực của Bạch Chỉ.

Nếu đối phương không phải là nàng, Lão Ngũ có thể tiếp tục chuyên tâm đối phó.

Nhưng nếu đối phương là Bạch Chỉ... tâm trạng Lão Ngũ ít nhiều có chút phức tạp.

Anh ta thậm chí có rất nhiều điều muốn hỏi nàng, muốn nói với nàng.

Mấy năm nay nàng đã đi đâu?

Sống thế nào, đã có người thương trong lòng chưa?

Giấc mơ của nàng đã thành hiện thực chưa?

Và... tại sao lại quay về tấn công hệ thống, trở thành kẻ địch của anh ta?

Lão Ngũ tháo kính xuống, mệt mỏi day day ấn đường. Một lúc lâu sau, anh ta mới thở ra một hơi nặng nề.

Lão Ngũ ngồi thẳng dậy, kéo mọi suy nghĩ vẩn vơ trở về thực tại, một lần nữa đối mặt với bảng điều khiển điện tử phức tạp trước mắt.

Ngồi ở vị trí nào thì phải làm tròn chức trách ở vị trí đó.

Bây giờ anh ta đã ngồi ở đây, vậy thì bất kể đối phương là ai, anh ta đều phải dọn dẹp cho sạch sẽ. Kể cả đó thật sự là Bạch Chỉ, Lão Ngũ cũng phải nỗ lực bắt cho được nàng, hỏi cho rõ mục đích của nàng.

Chỉ mong đó không phải là Bạch Chỉ.

Lão Ngũ có chút phiền muộn nghĩ thầm.

. . .

Sinh nhật năm nay của Lộc Tri Vi vẫn có Tang Vãn Từ ở bên.

Cả hai đeo khẩu trang, đội mũ, còn đeo cả vòng cổ đôi, ra ngoài bao trọn một suất chiếu phim, lén lút hẹn hò.

Xe cộ ngược xuôi tấp nập, phố phường khoác lên mình tấm áo tuyết trắng tinh khôi.

Dưới ánh đèn đường, bóng hình họ đổ dài thành một đôi.

Lộc Tri Vi nắm tay bạn gái, nửa khuôn mặt giấu sau chiếc khăn quàng cổ, quay sang nhìn Tang Vãn Từ. Thấy đối phương cũng đang làm y hệt như mình, cô bất giác bật cười.

"Đáng yêu."

"Hửm?"

"Vãn Từ đáng yêu quá."

Tang Vãn Từ nghe vậy, quay đầu liếc nhìn dòng người qua lại, rồi ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng, thì thầm một câu: "Chị cũng đáng yêu lắm."

Lộc Tri Vi bất giác đưa tay sờ lên vành tai đang nóng lên của mình, trong lòng ngọt ngào không thôi.

"Chúng ta đổi sang con đường nào ít người hơn đi."

Người đông quá, cô ngại, lại sợ Tang Vãn Từ bị nhận ra.

Tang Vãn Từ không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.

Nhờ phúc của chứng mù đường của Lạc Tư Kiều, khả năng nhận biết đường xá của Lộc Tri Vi từ nhỏ đã thuộc hàng thượng thừa, bây giờ những con đường gần khu nhà đã bị cô nắm rõ trong lòng bàn tay.

Rất nhanh cô đã tìm thấy một con đường vắng người, lập tức kéo Tang Vãn Từ rẽ vào.

"Chị từng đi qua đây rồi, không nguy hiểm đâu, yên tâm."

"Có nguy hiểm em cũng có thể bảo vệ Tri Vi." Tang Vãn Từ bình tĩnh nói.

Lộc Tri Vi cười gật đầu.

Tang Vãn Từ nắm chặt tay bạn gái hơn.

Hai người thong thả dạo bước, tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian thảnh thơi hiếm có. Tuyết vừa mới rơi cách đây không lâu, mỗi bước chân trên con đường nhỏ đều để lại một dấu chân rõ rệt.

Lộc Tri Vi nắm tay Tang Vãn Từ, vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại.

Hai hàng dấu chân song song, gần gũi, in hằn trên nền tuyết trắng.

Đột nhiên, cô lại nghĩ về bản thân của ngày xưa.

Một cô bé vô danh cô độc, lúc nào cũng chỉ có một mình.

Ánh đèn đường trắng ngà chiếu xuống bờ vai, Lộc Tri Vi chợt sinh lòng cảm khái.

Thì ra đã lâu như vậy rồi ư...

Thì ra mình đã có được nhiều sự ấm áp đến thế...

Tất cả những điều này cứ như là sự bù đắp của ông trời dành cho cô.

"Chị đang nhìn gì vậy?"

Giọng nói dịu dàng của bạn gái vang lên bên tai, Lộc Tri Vi hoàn hồn, cười nói: "Đang nhìn dấu chân của chúng ta. Cảm giác thời gian trôi nhanh thật, trước đây chị vẫn luôn là một người đơn độc..."

"Bây giờ thì không phải nữa rồi." Tang Vãn Từ nắm lấy cả hai tay Lộc Tri Vi.

"Ừm, bây giờ không phải nữa rồi." Lộc Tri Vi cong cong đôi mắt, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.

Kết thúc dòng hồi ức ngắn ngủi, cả hai tiếp tục tay trong tay về nhà, còn vui vẻ đung đưa như những đứa trẻ.

"Vãn Từ, năm nay công việc của em có phải lại nhiều hơn không?"

"Ừm."

"Lại nhận phim mới sao?"

"Năm nay em nhận hai bộ điện ảnh."

Lộc Tri Vi nghe vậy, liền xoay người nhìn nàng: "Em đừng nói với chị là lại vào đoàn liên tục, không có một chút thời gian nghỉ ngơi nào ở giữa nhé?"

Tang Vãn Từ cười, ánh mắt dịu dàng, không nói gì mà chỉ giơ tay v**t v* má cô.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Lộc Tri Vi lập tức nhíu mày.

Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Tang Vãn Từ làm vậy là vì muốn hoàn thành giao ước với ba mình, dù có chuyện gì xảy ra, nàng cũng sẽ không thay đổi. Lộc Tri Vi không có cách nào ngăn cản nàng, người có thể ngăn cản nàng làm vậy, e rằng chỉ có Mạnh Lãng Thừa.

Mà một người ngoài như cô muốn gặp được Mạnh Lãng Thừa một lần cũng đã khó.

Nếu thật sự được gặp, cô nhất định phải thẳng mặt ông bố này mà phàn nàn một câu: "Chú muốn hoàn thành giấc mơ của vợ mình như vậy, chú cũng có lý, thế sao chú không tự mình đi mà làm!".

Việc có đắc tội hay không, có để lại ấn tượng đầu tiên tồi tệ hay không, Lộc Tri Vi chẳng quan tâm.

Điều quan trọng nhất là làm cho Mạnh Lãng Thừa đừng ép con gái mình nữa.

Trên đời này chỉ có một Tang Vãn Từ, ép đến hỏng người thì phải làm sao!

Thấy Lộc Tri Vi nhíu mày, Tang Vãn Từ dịu dàng vuốt nhẹ lên hàng mày thanh tú của cô: "Không sao đâu, công việc của diễn viên chính là đóng phim, em đang hoàn thành tốt công việc của mình thôi."

Lộc Tri Vi nhìn nàng, thở dài: "Chị vẫn nói câu cũ, lúc cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt, biết chưa?"

"Biết rồi." Tang Vãn Từ ngoan ngoãn đáp lời.

Lộc Tri Vi hài lòng vỗ nhẹ lên đầu nàng, sau đó vịn vai nàng đánh giá từ trên xuống dưới, đặc biệt chú ý đến chiếc mũ và khăn quàng.

"Ừm, tay nghề của chị cũng được đấy chứ, phải không?"

Tang Vãn Từ khẽ cười: "Đúng vậy, tay nghề của Lộc bảo bảo là tuyệt nhất."

Lộc Tri Vi lại nói: "À đúng rồi, chị có tự đan một cái vỏ bọc tai nghe bluetooth, chỉ chờ em về để tặng thôi đó. Đi, về nhà, chị cho em xem."

Tang Vãn Từ gật đầu: "Được."

"À, còn nữa, ít hôm nữa là sinh nhật của Tiểu Dĩnh, chị có chuẩn bị cho con bé một vài món quà nhỏ, em xem giúp chị được không."

"Ừm. Nhưng mà Tri Vi, hôm nay là sinh nhật của chị, nên phải ăn mừng sinh nhật cho chị trước chứ."

"Thì đang ăn mừng sinh nhật đây thôi. Chỉ cần em ở bên chị, dù làm bất cứ việc gì, chị cũng đều sẽ vui vẻ. Mà làm cho nhân vật chính của ngày sinh nhật vui vẻ, chẳng phải đó chính là ý nghĩa của ngày sinh nhật sao?"

Tang Vãn Từ nghe vậy, mỉm cười dịu dàng.

"Tri Vi nhà ta nói gì cũng đúng."

Tri Vi của nàng lúc nào cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy, lúc nào cũng lương thiện như vậy.

Tri Vi của nàng thật tốt.

Mạnh Liên Ngọc thỉnh thoảng sẽ về nhà họ Mạnh ở, cùng Mạnh Lãng Thừa đấu khẩu vài câu, để ông bớt cô độc, cũng bớt cứng nhắc.

Nhưng Mạnh Lãng Thừa trước giờ đều không chịu thừa nhận.

Mạnh Liên Ngọc biết, ông chỉ là đang chết vì sĩ diện thôi.

Mạnh Liên Ngọc cũng đã hơn một lần khuyên anh mình, hãy buông tha cho chính mình và cũng buông tha cho con gái. Nhưng một khi con người đã có chấp niệm, thì rất khó để buông bỏ.

Ông chính là như vậy.

Thật ra bây giờ ngay cả chính ông cũng không biết nên làm gì nữa...

Mạnh Liên Ngọc không biết ông đang nghĩ gì, bà chỉ cảm thấy ông mắc phải căn bệnh chung của các bậc cha mẹ.

Ấy là không bao giờ dễ dàng cúi đầu trước con cái.

Không ít bậc cha mẹ dường như cảm thấy trong mắt con trẻ, họ phải là bầu trời, là ngọn hải đăng chỉ lối cho cuộc đời con mình, không có họ thì con cái không thể nên người. Trong lòng họ, việc xin lỗi con cái cũng giống như đánh mất uy nghiêm, là một sự sỉ nhục.

Nhưng thời đại thay đổi từng ngày, làm gì có đạo lý nào bất biến, áp dụng được mãi mãi?

Con cái cần lắng nghe cha mẹ, thì cha mẹ cũng nên học cách lắng nghe con cái, làm sai thì hãy thẳng thắn xin lỗi con.

Con cái không nhất định là sai, và cha mẹ cũng không nhất định là đúng.

Nhân vô thập toàn, ai mà không có lúc phạm sai lầm?

Cái tật xấu này, ba của họ đôi khi cũng mắc phải, Mạnh Liên Ngọc thậm chí còn nghi ngờ thứ này có di truyền.

May mà bà không kết hôn, không sinh con.

Hôm nay, Mạnh Liên Ngọc lại đi ngang qua thư phòng của Mạnh Lãng Thừa.

Cửa không đóng chặt, để hé một khe nhỏ.

Nhìn qua khe cửa, bà vừa hay thấy Mạnh Lãng Thừa đang đứng lặng im trước cửa sổ, trên bàn đặt một chiếc máy tính bảng.

Mạnh Liên Ngọc không nhìn rõ máy tính bảng đang chiếu gì, chỉ loáng thoáng nghe được vài từ khóa "Giải Kim Thu", "nữ chính", "Tang Vãn Từ".

Mạnh Liên Ngọc nhướng mày, cứ thế dừng bước, quang minh chính đại mà nghe lén.

Một lát sau, video thay đổi, dường như đã chuyển sang chương trình tạp kỹ có bạn của Tang Vãn Từ tham gia trước đây.

Mạnh Liên Ngọc nghe được đứt quãng, không liền mạch.

Nhưng bà vẫn có thể đoán được đó là đoạn nào.

Là đoạn đối thoại của Tang Vãn Từ và Lộc Tri Vi trước khi đàn dương cầm.

Trước đây cô ấy rất thích dương cầm, bây giờ không còn thích như xưa nữa.

Mạnh Liên Ngọc nhẹ đẩy cửa ra một chút.

Mạnh Lãng Thừa vẫn đứng bất động trước cửa sổ.

Trong phòng rõ ràng có âm thanh, nhưng bao quanh ông lại chỉ có sự tĩnh lặng.

Ông rõ ràng cũng rất nhớ con gái...

Chỉ tại cái tính cố chấp đáng chết này!

Nếu là ngày thường, Mạnh Liên Ngọc nhất định sẽ đẩy cửa vào, lớn tiếng chế nhạo ông xem chương trình của con gái mà còn phải lén lút, nhưng bây giờ bà không muốn làm vậy.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, một cơn gió thoảng qua, như thể chưa từng có ai dừng chân nơi đây.

. . .

Vài ngày sau sinh nhật, Lộc Tri Vi trở lại Thịnh Duyệt, vừa hay gặp lúc tập đoàn Hưng Dật đến thị sát công việc.

Đây là lần đầu tiên Hưng Dật đến thị sát kể từ khi Thịnh Duyệt bị mua lại.

Hơn nữa, người đến lần này không phải tầm thường, mà chính là Mạnh Lãng Thừa.

Lộc Tri Vi sau khi nghe Ôn Dao nói ra ba chữ này, cả người liền hóa thành một cái meme kinh ngạc.

Chủ tịch Mạnh lại đích thân đến thị sát ư???

Ôn Dao thầm huých Lộc Tri Vi một cái: "Chị Tri Vi, Mạnh đổng sẽ không... là cố ý đến gặp chị đấy chứ?"

"Chuyện của chị và Tang lão sư bị ông ấy biết rồi à?"

Lộc Tri Vi lắc đầu.

Cô chắc chắn Mạnh Lãng Thừa vẫn chưa biết chuyện giữa họ.

Có lẽ Mạnh Lãng Thừa lần này đến chỉ đơn thuần là thị sát tình hình công ty mà thôi.

Ôn Dao vẫn đang nói chuyện bên tai.

Nhưng Lộc Tri Vi lại không để tâm, quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt đăm chiêu.

Chỉ là không biết... liệu đối phương có bằng lòng gặp cô một lần không.

...

Mạnh Lãng Thừa lần này đích thân đến thị sát là vì hai lý do.

Một là để xem xét tình hình năm ngoái của công ty này, xem nó có thực sự giúp Hưng Dật mở rộng bản đồ kinh doanh hay không.

Hai là vì con gái của ông, đây là công ty mà con gái ông đã lựa chọn.

May mắn là Thịnh Duyệt đang phát triển rất tốt, năm ngoái công ty còn khai quật được vài nghệ sĩ tiềm năng.

Nghệ sĩ phát triển tốt nhất công ty hiện nay chính là người bạn mà con gái ông đã che chở, Lộc Tri Vi.

Ông đến giờ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ con gái vì bạn bè mà đưa ra yêu cầu rót vốn với mình.

Nghĩ đến đây, ông bỗng dưng rất muốn gặp cô gái tên Lộc Tri Vi này.

Đúng lúc này, thư ký của ông bước đến, thấp giọng hỏi: "Mạnh đổng, có một người tên Lộc Tri Vi muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp không ạ?"

Mạnh Lãng Thừa nhướng mày, gật đầu.

"Đưa cô ấy đến phòng họp."

...

Lộc Tri Vi hôm nay mặc một bộ vest nữ, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa cao, trông vừa có khí thế lại vừa tràn đầy tinh thần.

Cô kéo kéo vạt áo, vuốt lại cổ áo, hít một hơi thật sâu rồi đi theo thư ký của Mạnh Lãng Thừa đến phòng họp.

Thư ký gõ cửa ra hiệu.

Cửa mở, Lộc Tri Vi đi theo sau thư ký bước vào.

Vừa ngẩng mắt lên, một người đàn ông với đường nét anh tuấn nho nhã đột nhiên lọt vào tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên Lộc Tri Vi nhìn thấy một Mạnh Lãng Thừa bằng xương bằng thịt.

Ông tuy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng tướng mạo vẫn sáng sủa phong lưu, khí độ anh vĩ bất phàm. Tóc vẫn rất dày, vóc dáng cũng không hề phát tướng, hoàn toàn không thua kém các tiểu thịt tươi bây giờ.

Lộc Tri Vi không khỏi thầm cảm thán trong lòng, cả gia đình này quả nhiên đều là niềm tự hào của hội nhan sắc...

Thư ký đưa người đến nơi rồi liền lui ra ngoài.

Phòng họp rộng lớn sáng sủa thoáng chốc chỉ còn lại hai người họ.

Hai người có mối quan hệ thân thiết nhất với Tang Vãn Từ.

Mạnh Lãng Thừa không mở lời, ánh mắt dừng trên người Lộc Tri Vi mang theo ý dò xét.

Người bạn mà Tang Vãn Từ thân thiết.

Người bạn này còn nấu cơm, làm hoành thánh cho Tang Vãn Từ, để con bé có một bữa ăn tử tế.

Hơn nữa người bạn này... kéo đàn violin thật sự khó mà tả nổi.

Lộc Tri Vi không thể không thừa nhận, ở cùng một chỗ với một nhân vật tầm cỡ trong ngành như Mạnh Lãng Thừa, thật sự rất khó để giữ được tự nhiên. Những người như họ dù không nói lời nào cũng có thể khiến người khác cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.

Nhưng cô không còn cách nào khác, vì Tang Vãn Từ, cô bắt buộc phải gặp Mạnh Lãng Thừa một lần.

Bất kể Mạnh Lãng Thừa có coi lời cô nói ra gì hay không, cô đều phải nói.

Thử làm và không làm gì cả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Chào Mạnh đổng, tôi là Lộc Tri Vi."

Lộc Tri Vi lấy hết can đảm, chủ động mở lời tự giới thiệu, sau đó liền bắt đầu diễn tập trong đầu những lời Mạnh Lãng Thừa có thể sẽ nói tiếp theo.

Một vị chủ tịch trăm công nghìn việc như ông ấy hẳn sẽ nói không quen biết cô, khi đó cô có thể nói mình là nghệ sĩ của công ty, cũng là bạn của Tang Vãn Từ.

Ừm, cứ nói như vậy.

Kết quả Mạnh Lãng Thừa lại nói: "Tôi biết cô."

Lộc Tri Vi: "?"

Mạnh Lãng Thừa: "Cô là nghệ sĩ của Thịnh Duyệt, cũng là bạn của con gái tôi."

Lộc Tri Vi: "???"

Trời đất, sao ông ấy lại biết kịch bản của mình? Làm ơn gỡ ngay cái máy theo dõi trong đầu tôi ra!

"Lộc tiểu thư, mời ngồi."

"À vâng, được ạ... Mời Mạnh đổng ngồi."

Lộc Tri Vi tùy tiện tìm một vị trí gần nhất rồi ngồi xuống. Mạnh Lãng Thừa thuận thế ngồi vào chiếc ghế chủ tọa gần nhất.

Giữa hai người cách một khoảng khá xa.

Lộc Tri Vi vừa ngồi vừa thầm nghĩ: Hình như cũng không đáng sợ như vậy...

Cô còn tưởng Mạnh Lãng Thừa sẽ bắt cô "đứng nghiêm" nói chuyện cho xong mới thôi.

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Lãng Thừa nói với giọng tự nhiên và bình tĩnh: "Lộc tiểu thư, vô cùng cảm ơn cô đã chăm lo cho Vãn Từ nhà chúng tôi ăn uống đầy đủ."

"?"

Hoàn toàn không ngờ đến màn mở đầu này, Lộc Tri Vi vội vàng xua tay: "Mạnh đổng khách sáo quá, đây đều là việc tôi nên làm!"

Cô có chút bất ngờ.

Mạnh Lãng Thừa dường như cũng không phải là người thờ ơ với con gái mình.

Sao đến trước mặt con gái lại trở nên ngoan cố như vậy chứ...

Thôi kệ, chỉ cần trong lòng ông có con gái là tốt rồi, vậy thì sẽ dễ nói chuyện hơn!

Mạnh Lãng Thừa nói: "Để cảm ơn Lộc tiểu thư, tôi sẽ để công ty sắp xếp tài nguyên tốt cho cô."

Lộc Tri Vi bị sự hào phóng bất ngờ này làm cho choáng váng.

Cô chớp chớp mắt, suy nghĩ một chốc rồi lập tức nói: "So với việc này, tôi càng hy vọng Mạnh đổng có thể đồng ý với tôi một chuyện, có được không ạ?"

Mạnh Lãng Thừa mặt không đổi sắc: "Cứ nói thử xem."

Lộc Tri Vi lo lắng đan hai tay vào nhau, vừa nghĩ đến Tang Vãn Từ vừa tự cổ vũ cho mình.

Hai giây sau, ánh mắt cô kiên định nhìn về phía Mạnh Lãng Thừa.

"Mạnh đổng, tôi muốn thỉnh cầu ngài hủy bỏ giao ước với Vãn Từ."

Lời vừa dứt, vẻ bình tĩnh trên mặt Mạnh Lãng Thừa cuối cùng cũng lộ ra một tia sững sờ.

Ông không ngờ Lộc Tri Vi lại biết chuyện này.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không có gì lạ. Tang Vãn Từ có thể vì cô gái này mà về nhà xin ba mình rót vốn, vậy thì quan hệ giữa hai người chắc chắn tốt đến mức không có gì giấu nhau.

Lộc Tri Vi thấy Mạnh Lãng Thừa đổi tư thế, hai chân vắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau.

Trên mặt ông không có một chút tức giận, nhưng giọng điệu lại có phần lạnh đi: "Lộc tiểu thư, đây là chuyện nhà của chúng tôi."

"Mạnh đổng, tôi biết đây là chuyện nhà của ngài," Lộc Tri Vi nói, "Nhưng với tư cách là bạn của Vãn Từ, là một diễn viên, tôi không thể ngồi yên nhìn cô ấy chấp nhận một giao ước vô lý như vậy."

"Xen vào?"

Khóe môi Mạnh Lãng Thừa khẽ nhếch lên, nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng.

"Vậy sao, cô định xen vào như thế nào?"

Lộc Tri Vi không khỏi nghẹn lời, căng thẳng nuốt nước bọt.

Dáng vẻ này của Mạnh Lãng Thừa thật sự quá đáng sợ.

Cứ như thể chỉ cần cô dám nói thêm một lời nào nữa, ông có thể khiến cô hối hận vì đã được sinh ra trên đời này.

Nói thật, lúc này ai cũng sẽ chùn bước.

Nhưng Lộc Tri Vi không thể, nghĩ đến dáng vẻ Tang Vãn Từ trước đây luôn ép mình phải đột phá, liều mạng tiêu hao bản thân, cô lập tức bẻ gãy thanh gỗ đang gõ nhịp lui quân trong lòng mình.

Không được, không được lùi, Lộc Tri Vi, ai lùi chứ mày không được lùi!!!

"Giống như bây giờ," Lộc Tri Vi hơi ngẩng đầu, "Ngồi ở đây thỉnh cầu ngài hủy bỏ giao ước."

"Mạnh đổng, tôi tin trong lòng ngài có người con gái này, cũng có một trái tim mong muốn con mình ngày càng tốt hơn, nếu không ngài đã không vì tôi làm cho Vãn Từ vài bữa cơm mà phải cảm ơn tôi."

"Vì vậy tôi hy vọng ngài có thể nhìn thẳng vào nguyện vọng của Vãn Từ, nhìn thẳng vào lựa chọn của Vãn Từ, hỏi xem rốt cuộc em ấy muốn gì, đừng áp đặt suy nghĩ của ngài lên người Vãn Từ nữa."

"Vãn Từ là con gái của ngài, không phải vật sở hữu của ngài!"

Mạnh Lãng Thừa có vẻ tức giận: "Lộc Tri Vi, hy vọng cô vẫn chưa quên Thịnh Duyệt bây giờ thuộc về Hưng Dật."

Sức sát thương của việc gọi cả họ lẫn tên quả nhiên áp dụng được ở mọi nơi.

Dù vậy, Lộc Tri Vi cũng không hề nao núng, ánh mắt sáng ngời nói: "Ngài gọi cả tên tôi cũng được, mắng tôi cũng được, kể cả muốn đóng băng hoạt động của tôi cũng được, so với việc để Vãn Từ phải đau khổ, những điều đó chẳng là gì cả. Hôm nay tôi nhất định phải nói hết những lời cần nói!"

Sau khi nói ra đoạn này, Lộc Tri Vi dường như đột nhiên có được dũng khí vô tận, không còn sợ hãi bất kỳ biểu cảm lạnh lùng nào của Mạnh Lãng Thừa nữa.

Cô muốn nói, cô càng phải nói!

Ông ấy không nghe, cô cũng phải nói!

"Mạnh đổng, trong công việc ngài có những thành tựu rực rỡ, mỗi một quyết sách đều vô cùng anh minh, quả thực không ai có thể sánh bằng, nhưng điều đó không có nghĩa là ngài có thể làm tốt vai trò của một người cha!"

"Ngài yêu Mạnh phu nhân, ngài muốn hoàn thành giấc mơ âm nhạc của bà ấy, vì thế ngài tự ý áp đặt giấc mơ đó lên người Vãn Từ."

"Dựa vào đâu? Chẳng lẽ trong lòng ngài, giấc mơ của con gái và của vợ lại phân cao thấp hay sao? Giấc mơ của Vãn Từ không đáng nhắc tới, còn giấc mơ của Mạnh phu nhân thì lại vô cùng cao quý?"

"Rầm!"

Mạnh Lãng Thừa đập bàn đứng dậy.

Ông chưa bao giờ nghĩ như vậy, cũng không cho phép người khác nói bậy!

Lộc Tri Vi cũng kích động đứng dậy theo: "Vãn Từ là con gái của ngài, là máu mủ ruột thịt của ngài, cũng là một con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ riêng!"

"Ngài không thể tự ý áp đặt giấc mơ của người khác lên con cái mình."

"Ngài có biết Vãn Từ đã từng vì ngài mà rất đau khổ, vì sự ưu tú hoàn hảo của cha mẹ mà tự ti không!"

Nghe thấy lời này, Mạnh Lãng Thừa sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Sao có thể...

Con gái của ông là người ưu tú nhất thế giới, sao có thể tự ti được...

Lộc Tri Vi cảm xúc hơi dịu lại, nhưng lời nói vẫn rành rọt: "Mạnh đổng, trong lòng Vãn Từ, ngài và Mạnh phu nhân đều là những người ưu tú nhất trên đời, em ấy cảm thấy hai người không gì là không thể làm được."

"Mà ngài vì ép con gái sớm trở thành một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu quốc tế, luôn nói Vãn Từ làm chưa đủ tốt, thế là em ấy bắt đầu hoài nghi bản thân, đến cả việc đóng phim cũng trong vô thức ép mình phải đột phá, không ngừng tiêu hao chính mình chỉ để tìm kiếm sự công nhận của ngài!"

"Đây chẳng lẽ còn không phải là lỗi của ngài sao?!"

Lộc Tri Vi càng nói càng kích động, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên.

Làm cha mẹ tại sao lại phải ép con cái như vậy?

Hoặc là dứt khoát mặc kệ con cái, rốt cuộc họ coi con mình là cái gì!

Càng nghĩ càng tức, cuối cùng cô bất chấp tất cả mà hét lên một tiếng: "Mạnh Lãng Thừa, ngài tài giỏi như vậy, sao không tự mình đi mà làm nghệ sĩ dương cầm hàng đầu quốc tế đi, ép con gái thì có bản lĩnh gì!!!"

"Cô—!"

Mạnh Lãng Thừa tức nghẹn, nhưng lại không nói được lời nào.

Cả hai đều bị đối phương làm cho tức đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng Lộc Tri Vi vẫn không quên kết thúc một cách có lễ độ, cô cúi gập người thật sâu trước Mạnh Lãng Thừa: "Lời thỉnh cầu của tôi đã nói rõ, những lời muốn nói cũng đã nói xong, xin Mạnh đổng nhất định hãy suy xét lại. Xin phép cáo từ."

Nói rồi cô xoay người, bước đi như bay.

Thư ký của Mạnh Lãng Thừa thấy cô đằng đằng sát khí đẩy cửa ra, lướt qua mình.

Anh ta nhìn theo bóng lưng cô: "..."

Mình có nên nhắc cô ấy là đang đi đều bước không nhỉ...

Thôi, Mạnh đổng quan trọng hơn.

【 Cùng tay cùng chân rồi kìa. 】

Lão Ngũ bất thình lình lên tiếng.

Lộc Tri Vi lúc này mới vội vàng sửa lại, sau đó chạy vọt vào một cầu thang bộ không người, ngồi thụp xuống ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Nhớ lại dáng vẻ của Mạnh Lãng Thừa, cô vẫn còn sợ hãi.

"Đáng sợ thật sự...

"Lần này mình toi thật rồi..."

Lão Ngũ không nhịn được cười: 【 Vừa nãy mắng hăng lắm mà, tôi còn tưởng cô không sợ cơ đấy. 】

Lộc Tri Vi vẻ mặt đau khổ: "Sợ chết đi được! Chuyện này mà đặt ở thời cổ đại, chính là can gián đến chết, mà còn là loại tru di cửu tộc ấy!"

Lão Ngũ nói: 【 Vậy là cô coi ba của Tang Vãn Từ như hôn quân rồi. 】

Lộc Tri Vi nghe vậy, sắc mặt dần dịu lại, ngồi trên bậc thang ôm mặt: "Thật ra... cũng khó nói."

Cô có thể cảm nhận được tình thương của Mạnh Lãng Thừa dành cho Tang Vãn Từ. Nhưng cô là người ngoài, không hiểu rõ Mạnh Lãng Thừa, không biết là tình yêu này sâu đậm hơn, hay là chấp niệm muốn hoàn thành giấc mơ của vợ sâu đậm hơn.

"Con người, thật đúng là một loài động vật phức tạp, vĩnh viễn không thể nắm bắt được..."

Lão Ngũ đồng tình với câu nói này, thở dài một tiếng: 【 Cô nói đúng lắm... 】

Nghe có vẻ rất tâm sự.

Lộc Tri Vi hỏi: "Sao vậy?"

Lão Ngũ buồn bã: 【 Tôi nói cho cô một chuyện, cô đừng sợ nhé. 】

Lộc Tri Vi: "...Tôi chuẩn bị tâm lý xong rồi, anh nói đi."

Lão Ngũ: 【 Cô còn nhớ Bạch Chỉ không? 】

Lộc Tri Vi: "Nhớ chứ, người trong lòng của anh mà, một người siêu lợi hại."

Lão Ngũ thở dài mấy hơi, cười khổ một tiếng: 【 Tôi hiện đang nghi ngờ kẻ xâm nhập chính là cô ấy. 】

Lộc Tri Vi: "???"

【 Tôi cũng không dám tin, nhưng rất nhiều dấu vết đều rất giống với bút tích trước đây của cô ấy... 】

Anh ta và Bạch Chỉ là đôi bạn thân trong hệ thống. Lão Ngũ thích Bạch Chỉ, ngưỡng mộ nàng, cũng hiểu rõ nàng, tự nhiên nhận ra được phong cách hành sự của nàng. Nếu đổi lại là người khác, e rằng phải tốn mấy trăm năm cũng không đoán ra được.

Lộc Tri Vi: "..."

Mình "giết" chính mình đã đành, sao lại còn là người mình thích nữa chứ?

Xem ra "người mẹ" nam tính của cô cũng thê thảm rồi.

"Không sao đâu," Lộc Tri Vi an ủi hắn, "Nghĩ theo hướng tích cực đi, biết đâu không phải thì sao? Biết đâu có người đang bắt chước phong cách của cô ấy để tung hỏa mù thì sao? Đúng không?"

"Tóm lại là trước khi gặp được chính chủ, đừng vội kết luận như vậy."

Lão Ngũ nghe vậy, tinh thần lại phấn chấn lên: 【 Cô nói có lý. 】

Lộc Tri Vi thấy đã an ủi được, liền phủi quần áo đứng dậy: "Được rồi, tôi cũng nên về dọn dẹp đồ đạc đây."

Lão Ngũ: 【 Dọn đồ làm gì? 】

Lộc Tri Vi mỉm cười, vẻ mặt như coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

"Chờ bị Thánh Thượng đày về quê làm ruộng chứ sao."

. . .

Tác giả có lời muốn nói:

Lộc bảo bảo: Mắng thì sướng nhất thời, mắng xong thì tới lò hỏa táng.

 

Bình Luận (0)
Comment