Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 10 - Chương 10 - Ngược Sát (2)

Chương 10 - Ngược sát (2)
Chương 10 - Ngược sát (2)

Bạch Nhạc khẽ động, mập mạp cũng giật nảy mình, không để ý tới đi khinh bạc Vân Mộng Chân, quay người lại đẩy Vân Mộng Chân ra, nắm lên trường tiên bên hông quất về phía Bạch Nhạc.

- Ba!

Một roi quất xuống, cái rìa trong tay Bạch Nhạc bị roi quấn chặt, sau đó đánh bay ra ngoài.

Mập mạp ở ngoại môn nhiều năm như vậy, phụ trách là giám thị những tạp dịch này làm việc, chiêu quất người này luyện cực kỳ thuần thục, đưa tay tầm đó, liền phá thế công của Bạch Nhạc.

- Móa * mẹ nó, Bạch Nhạc, ngươi có gan, dám động thủ với lão tử?

Qua nhiều năm như vậy, cho dù khi dễ những tạp dịch này lại hung ác, cũng không ai dám hoàn thủ, Bạch Nhạc làm như thế, cũng khiến mập mạp giật nảy mình, sau khi quất bay cái rìa của Bạch Nhạc, mập mạp lập tức chửi ầm lên.

- Sư huynh, kia là vợ ta, ngươi muốn thế nào, thì cứ làm với ta, đừng đụng vợ ta.

Không có rìa, Bạch Nhạc lần nữa dừng bước, quật cường mở miệng nói.

Đối với quản sự Cát Chí Dương, trong lòng Bạch Nhạc có chút e ngại bản năng, cho dù buổi sáng bị đánh đập, hắn cũng không dám hoàn thủ, nhưng hôm nay, mập mạp này muốn vũ nhục Vân Mộng Chân, thì hắn không thể chịu đựng được.

Dù trước đó là bởi vì Thông Thiên Ma Quân bức bách mới phát sinh quan hệ với Vân Mộng Chân, nhưng ở trong lòng Bạch Nhạc, vô luận như thế nào, Vân Mộng Chân cũng xem như nữ nhân của hắn. Bất kể dưới tình huống nào, một nam nhân, nếu ngay cả nữ nhân của mình bị người khinh bạc cũng không dám hoàn thủ, vậy còn không chết đi cho xong.

Bạch Nhạc rất sợ chết, thế nhưng kiêu ngạo trong xương hắn lại không cho phép hắn bởi vì sợ chết mà lùi bước, cho nên cho dù khẩn trương đến thân thể phát run, vẫn y nguyên ngăn ở trước người Vân Mộng Chân.

- Móa nó, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần đúng không? Tin hôm nay lão tử đánh chết ngươi hay không!

Nhìn thấy Bạch Nhạc còn dám già mồm, mập mạp giận tím mặt, lại quất tới một roi.

Chỉ là lần này Bạch Nhạc hết sức chăm chú, lại đột nhiên phát hiện, một roi kia vậy mà trở nên chậm hơn rất nhiều, theo bản năng, chân trái hơi đạp mạnh, một bước tầm đó, vậy mà linh xảo tránh đi một roi này.

Từ khi tiến vào Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc không biết bị mập mạp quất bao nhiêu roi, nhưng đây là lần đầu tránh được công kích của mập mạp.

Chỉ nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên phản ứng lại, cái này tự nhiên không phải ngoài ý muốn, mà bởi vì thời khắc này mình đã hoàn toàn khác biệt trước đó, thu được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, lại mượn nguyên âm của Vân Mộng Chân rèn luyện, trong bất tri bất giác, cơ thể Bạch Nhạc đã tu ra linh lực.

- Còn dám tránh?

Bị Bạch Nhạc né một roi, mập mạp vẫn chưa kịp phản ứng, lần nữa mắng to, lại quất tới một roi.

Nhưng lần này, thân hình của Bạch Nhạc lại thoắt một cái, khoát tay bắt tới trường tiên.

Trong nháy mắt, trường tiên bị Bạch Nhạc nắm ở trong lòng bàn tay, một vòng thanh quang nhàn nhạt xuất hiện ở trong lòng bàn tay Bạch Nhạc.

- Linh lực? Không có khả năng, tại sao ngươi có thể có linh lực! ! !

Coi như mập mạp ngu ngốc đến mấy, giờ khắc này cũng phát giác được dị thường.

Linh lực, đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa người phàm tục và người tu hành, sở dĩ hắn có thể tùy ý khi dễ những tạp dịch này, không lo lắng đối phương phản kháng chút nào, là bởi vì hắn tu ra linh lực, dù chỉ có một tia linh lực, cũng đủ làm cho hắn trổ hết tài năng, trở thành đệ tử ngoại môn.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, trên người Bạch Nhạc cũng có linh lực, hơn nữa từ lần xuất thủ này đến xem, linh lực trên người Bạch Nhạc còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Cái này sao có thể?

Nhìn hai tay của mình, trong mắt Bạch Nhạc cũng không nhịn được lộ ra vẻ hưng phấn.

Dù trước đó lúc tỉnh lại, Bạch Nhạc đã phát giác được trên người mình có linh lực, nhưng kia đâu có thể nghiệm rõ ràng như lúc chiến đấu này?

Nguyên lai mình thật đã bước vào con đường tu hành!

Không giống với mập mạp kinh ngạc, nhìn Bạch Nhạc thời khắc này, Vân Mộng Chân lại tức đến ngứa răng.

Bạch Nhạc làm sao lại đột nhiên có linh lực, nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Đó là bởi vì Bạch Nhạc phá thân nàng, lấy nguyên âm của nàng!

Nghĩ đến đây, nàng liền hận muốn phun máu, thế nhưng cũng chính bởi vì vậy, Bạch Nhạc mới có được thực lực chống lại mập mạp, để nàng tránh thoát một kiếp, không đến mức bị mập mạp buồn nôn kia lăng nhục.

Loại cảm giác mâu thuẫn phức tạp này, ngẫm lại liền làm nàng cực kỳ phiền chán.

Bất quá hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm nghĩ những thứ này, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra hàn ý, lạnh giọng nói.

- Giết hắn cho ta!

Mặc dù Bạch Nhạc ghê tởm, nhưng so sánh với nhau, không biết tại sao, Vân Mộng Chân càng chán ghét mập mạp kia hơn.

Giết hắn!

Bốn chữ này rơi vào trong tai Bạch Nhạc, lại để trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng.

Trước đó hưng phấn, ở thời khắc này đã biến thành sợ hãi.

Giết người?

Bạch Nhạc chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhiều năm như vậy ở Linh Tê Kiếm Tông chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, cho dù luôn bị mập mạp khi dễ, nhưng nghĩ cũng chỉ là một ngày nào đó có thể khi dễ lại đối phương, thế nhưng giết người, cho tới bây giờ thật chưa nghĩ qua.

Bình Luận (0)
Comment