Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 9 - Chương 9 - Ngược Sát

Chương 9 - Ngược sát
Chương 9 - Ngược sát

- Bạch Nhạc, ta cũng lười vòng vo với ngươi, nói thẳng đi, ta nhìn trúng vợ ngươi, để vợ ngươi cố gắng hầu hạ ta mấy ngày, chuyện lúc trước xóa bỏ! Từ nay về sau, ta bảo kê ngươi, nói không chừng còn có thể cho ngươi một cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn, hiểu chưa?

- ...

Tên mập mạp não tàn này, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

Đường đường Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tôn, vậy mà ngươi há miệng là cố gắng hầu hạ ngươi mấy ngày... Đây là tự tìm đường chết sao?

Quả nhiên, vừa nghe được lời ấy, trên mặt Vân Mộng Chân phủ lên một tầng sương lạnh, sát cơ kinh khủng cơ hồ ngưng tụ như thật.

Nói xong cũng không để ý tới Bạch Nhạc, mập mạp lập tức đi về phía Vân Mộng Chân.

- Muội tử, ngươi tên gì? Đến, đi theo ca, ca cam đoan để ngươi khoái hoạt.

Mắt thấy mập mạp buồn nôn này đi về phía mình, sắc mặt của Vân Mộng Chân lập tức tái đi, có chút sợ hãi hoảng hốt.

Nếu là ngày thường, dù một trăm tên rác rưởi như thế này, một đầu ngón tay của nàng cũng có thể giết chết, nhưng hôm nay linh lực bị ma khí ăn mòn, căn bản không có một chút khí lực, cho dù lại có nhiều thủ đoạn cũng không dùng được.

Nếu như hôm nay lại bị tiểu nhân vật như vậy vũ nhục, thì dù chết cũng khó có thể nhắm mắt.

- Dừng lại!

Trong mắt lộ ra một vòng hàn mang, Vân Mộng Chân lạnh lùng mở miệng nói.

- Ta chính là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông Vân Mộng Chân, ngươi dám đụng ta một đầu ngón tay, ta cam đoan để cả Linh Tê Kiếm Tông chôn cùng!

Mắt thấy mập mạp đi về phía mình, Vân Mộng Chân rốt cục không kiềm được.

Nàng tự nhiên không muốn bị người nhận ra, nhưng lại càng không thể chịu đựng được bị loại tiểu nhân giống như rác rưởi này làm nhục.

- Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông? Ha ha, ta chính là chưởng giáo của Đạo Lăng Thiên Tông đây, đến, đến, để cho ta nếm thử tư vị của Thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông.

Mập mạp cười ha ha một tiếng, sắc mặt tràn đầy vẻ châm chọc, không để ý giễu cợt nói.

Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông? Cái kia cách hắn thực sự quá xa vời, xa xôi giống như truyền thuyết, làm sao có thể để hắn tin tưởng.

Trọng yếu nhất là, mập mạp cực kỳ khẳng định, trên người của đối phương không có một chút linh lực ba động.

Nếu thật là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, đừng nói bị mình uy hiếp, chỉ sợ một ánh mắt cũng đủ để giết chết mình! Huống chi, Bạch Nhạc là ai? Ở Linh Tê Kiếm Tông nhiều năm như vậy, cũng vẫn chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, loại nhân vật này làm sao có thể nhận biết Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông.

Nghĩ đến hẳn là Bạch Nhạc ngớ ngẩn này không biết từ chỗ nào nghe được tên tuổi của hánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông, liền dạy nữ nhân kia tới dọa mình mà thôi! Cát Chí Dương hắn pha trộn ở ngoại môn nhiều năm, cái trò vặt gì chưa thấy qua, há có thể bị vài câu nói như thế hù sợ.

Trong nháy mắt, tim của Vân Mộng Chân chìm đến đáy cốc.

Nhìn dáng vẻ buồn nôn của mập mạp kia, Vân Mộng Chân mới ý thức được, đối phương thật sự quá yếu, nếu như đổi lại đệ tử chân truyền, hoặc đệ tử nội môn của Linh Tê Kiếm Tông, nghe được cái tên Vân Mộng Chân này, chỉ sợ sẽ đoán được nàng nói không ngoa!

Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại chỉ là một đệ tử ngoại môn, ngay cả tên của nàng cũng chưa từng nghe qua, làm sao có thể trấn được đối phương.

Lúc này mới thật sự là cười duyên cho người mù lòa nhìn.

Dù Vân Mộng Chân tự xưng thông minh hơn người, lúc này cũng thúc thủ vô sách.

Không phải Vân Mộng Chân vô năng, mà là Thông Thiên Ma Quân quá mạnh, đã hạ quyết tâm đưa nàng cho đệ tử mình làm đại lễ, làm sao có thể không đề phòng sau khi nàng thức tỉnh phản phệ.

Lấy ma khí xâm nhập trong cơ thể Vân Mộng Chân, phá hủy linh lực trong cơ thể nàng, trong thời gian ngắn, căn bản đừng nghĩ khôi phục lại.

Thời gian này, đủ cho Bạch Nhạc nhẹ nhõm giết chết nàng rất nhiều lần, để trừ hậu hoạn.

Đương nhiên, chỉ sợ Thông Thiên Ma Quân cũng không nghĩ ra, đồ đệ của mình lại nhân từ nương tay như thế, căn bản không hạ sát thủ với Vân Mộng Chân.

Sắc mặt Vân Mộng Chân tái nhợt, hoảng hốt lui ra phía sau, nhưng làm sao cũng không có khả năng thoát khỏi mập mạp buồn nôn kia.

Trong chốc lát, mập mạp đã bắt lấy Vân Mộng Chân, dùng sức kéo Vân Mộng Chân vào trong lồng ngực của mình.

- Lăn đi!

Cổ tay bị mập mạp nắm lấy, toàn thân Vân Mộng Chân nổi da gà, như muốn buồn nôn, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào tránh thoát, đáy lòng đã dâng lên ý tuyệt vọng.

- Dừng tay!

Mắt thấy Vân Mộng Chân thật không cách nào tránh thoát, trong lòng Bạch Nhạc giật mình, lúc này mới ý thức được, thời khắc này Vân Mộng Chân còn chưa khôi phục.

Lẽ ra Vân Mộng Chân như thế nào, kỳ thật không có quan hệ gì tới hắn, thậm chí không chịu nổi lăng nhục chết ở trong tay mập mạp, mới là phương thức hắn phủi sạch quan hệ tốt nhất, nhưng dù sao Bạch Nhạc cũng không phải ma đầu chân chính, sao có thể thật tuyệt tình như thế.

Thuận tay nắm lên cái rìa đốn củi cách đó không xa, Bạch Nhạc gầm lên giận dữ, hung hăng vung búa bổ về phía mập mạp.

Bình Luận (0)
Comment