Trong nháy mắt Thận Lâu Vương bị trọng thương, rốt cục vào giờ khắc này ảo cảnh vốn vẫn luôn ổn định, cũng tan vỡ.
- Tinh Hà lão nhi, ngươi thật độc ác, hắc hắc!
Thận Lâu Vương phát ra một tiếng mắng chửi oán độc, bàn tay cuốn một cái, cả người chợt hóa thành một trận hắc sắc toàn phong, mạnh mẽ cuốn Bạch Nhạc và Mộng Thiên Thu vào bên trong, bay về phía bầu trời đêm.
- Nếu ngươi đã dùng mệnh hai người này, để đổi lấy Thất Tinh Tông ngươi an toàn, vậy ta sẽ giúp ngươi!
Thận Lâu Vương chỉ để lại một câu nói sau cùng này, liền triệt để tiêu thất ở trong màn đêm.
- Lão tổ!
Các đệ tử Thất Tinh Tông từ trong ảo cảnh thoát ra được, câu nói duy nhất nghe được chính là câu nói này, cùng với một mảnh hắc sắc toàn phong biến mất.
Dương Bằng đứng ở bên người Tinh Hà lão tổ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, khó có thể tin mở miệng hô.
Tinh Hà lão tổ đứng tại chỗ, nhìn bầu trời đêm phía xa hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Đều đi nghỉ ngơi đi, thời gian của chúng ta không nhiều, đừng để Mộng trưởng lão và Bạch Nhạc hi sinh vô ích vì các ngươi.
Một câu đơn giản, liền trực tiếp định tính chuyện này.
Bạch Nhạc và Mộng Thiên Thu thật vĩ đại, vì cứu vớt đệ tử Thất Tinh Tông, tự nguyện hi sinh chính mình, đáng để các đệ tử Thất Tinh Tông khắc ghi!
Nhưng sự kiện này cũng dừng ở đây.
Sẽ không có người hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao đám người Bạch Nhạc nguyện ý chủ động hi sinh... Nhưng quá trình này, đã không quan trọng, quan trọng là kết quả.
- Vì sao?
Dương Bằng theo Tinh Hà lão tổ trở lại gian phòng, vẻ mặt vẫn khó có thể tin được như cũ:
- Lão tổ, sự thực không phải như vậy có đúng không? Là ngươi bỏ rơi bọn hắn!
- Hỗn xược!
Chân mày Tinh Hà lão tổ chợt dựng thẳng lên, trong mắt lộ ra một đạo hàn ý, lớn tiếng mắng.
- Hỗn xược... Cho nên ta nói đúng, có đúng không?
Dương Bằng cũng không có sợ hãi, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt Tinh Hà lão tổ, kiên định hỏi.
Tinh Hà lão tổ nhìn ánh mắt chấp nhất của Dương Bằng, yên lặng hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Bằng nhi, ngươi phải hiểu được, trên đời này, có rất nhiều chuyện phải chọn lấy hay bỏ! Không có người nào là không gì không làm được, ta cũng giống vậy... Ta không cứu được tất cả mọi người, cho nên nhất định phải chọn lấy hay bỏ!
“...”
Giờ khắc này cả người Dương Bằng giống như mất đi khí lực, cứ như vậy đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt tràn đầy vẻ thống khổ cùng giằng xé.
Bao nhiêu năm nay, Tinh Hà lão tổ đều dạy hắn phải làm thế nào, mặc dù thỉnh thoảng hắn cũng cáu kỉnh, nhưng trong lòng vẫn luôn biết, lão tổ vẫn luôn đúng.
Nhưng lần này... Trong lòng hắn rốt cục xuất hiện cảm giác mâu thuẫn kịch liệt, giống như lần này, làm như thế nào cũng không thể thuyết phục chính mình, rằng lão tổ đúng.
Nhìn vẻ thống khổ cùng giằng xé của Dương Bằng, trong mắt Tinh Hà lão tổ lộ ra vài phần phức tạp, nhưng dường như cũng có vài phần vui mừng.
- Rốt cục Bằng Nhi của ta,... cũng lớn rồi!
…
So với Bạch Nhạc và Mộng Thiên Thu, chút thống khổ này của Dương Bằng, quả thực không coi là thống khổ.
Một đường bị hắc sắc toàn phong cuốn bay ra hơn trăm dặm, lúc này mới rơi xuống, bất kể là Bạch Nhạc hay Mộng Thiên Thu đều có vẻ hơi chật vật, dưới bóng đêm, càng có vẻ thê lương.
Thận Lâu Vương ném hai người Bạch Nhạc xuống, thân hình cũng theo đó mà chậm rãi hiện ra, không còn bầy quạ đen che đậy, dung mạo Thận Lâu Vương cũng triệt để rõ ràng.
Từ bên ngoài đến xem, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có một cái ấn ký màu đen, hơi lộ ra vẻ dữ tợn, nhưng hết lần này tới lần khác cả người lại cho người ta một loại ảo giác rất có mị lực.
- Hai người các ngươi liều mạng vì Thất Tinh Tông, để đổi được gì đây? Nhìn thấy chưa, đây chính là cái gọi là chính đạo!
Thận Lâu Vương âm trầm mở miệng, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, giống như đang đùa cợt Bạch Nhạc và Mộng Thiên Thu ngây thơ.
Rơi vào loại tình huống này, Mộng Thiên Thu lại rất bình tĩnh.
- Thận Lâu Vương, ngươi cũng coi như là cao nhân Ma Đạo, vậy mà còn làm bộ làm tịch so sánh như vậy! Nếu đã rơi vào trên tay ngươi, muốn chém muốn róc thịt hay làm gì cũng được, chẳng lẽ còn muốn để ta quỳ xuống cầu xin ngươi tha thứ hay sao?
- Bản lĩnh không lớn, nhưng đầu khớp xương lại vô cùng cứng rắn.
Thận Lâu Vương liếc nhìn Mộng Thiên Thu, cười lạnh nói:
- Chết sao? Rơi vào trong tay bản vương, ngươi cho rằng chết rất dễ dàng sao? Mộng Thiên Thu, ta đã nghe qua tên của ngươi, cũng biết bản lĩnh của ngươi, chỉ là, ngươi cho rằng... Như vậy, bản vương sẽ không làm gì được ngươi sao?
- Tất nhiên Thận Lâu Vương có thể làm cho ta muốn sống không được, chỉ là... Nếu ngươi cho rằng, như vậy thì có thể làm ta cúi đầu, vậy thì không khỏi quá khinh thường Mộng Thiên Thu ta rồi.
Trong mắt Mộng Thiên Thu lộ ra vẻ hờ hững, bình tĩnh hồi đáp.
Dường như những lời này không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại lộ ra một cỗ tự tin không thể nghi ngờ.
Sinh tử cũng chỉ là bình thường!
Phần ung dung chắc chắn này, không phải ai cũng có thể làm giả.
Thận Lâu Vương liếc mắt nhìn Mộng Thiên Thu thật sâu, cũng trầm mặc xuống.