Cho dù là La Tiêu, cũng không khỏi giật mình:
- La Tiêu bái kiến Thận Lâu Vương, chỉ là ta có chút không hiểu lời nói của Thận Lâu Vương.
Bạch Nhạc nhìn như cười mà không phải cười, liếc mắt nhìn La Tiêu, lạnh lùng nói:
- Những ngày gần đây, bản vương không có lộ diện, sợ là các ngươi đều cho rằng bản vương đã chết rồi đúng không?
- Thuộc hạ không dám!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng thời khom người đáp.
- Không dám sao? Ta thấy cũng không có cái gì là không dám! Không phải còn có La công tử ở đây sao, có hắn mang theo các ngươi đi tìm Đại La Ma Quân nương tựa, thì bản vương coi là gì?
Thanh âm của Bạch Nhạc không lớn, nhưng dường như từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Trong tích tắc, sắc mặt La Tiêu nhất thời đại biến.
Mấy ngày nay, đúng là hắn âm thầm kích động đám người trong ma đạo này đứng chung một chỗ với hắn, cũng hứa hẹn qua, đến lúc cần thiết, có thể dẫn mọi người nương tựa vào Đại La Ma Quân, đến lúc đó, cho dù Thận Lâu Vương bất mãn như thế nào, cũng không dám làm gì mọi người.
Mặc dù đều là lão tổ Tinh Hải Cảnh, nhưng trên thực tế, thực lực Thận Lâu Vương và Đại La Ma Quân cách nhau một trời một vực.
Trước đó, hắn cũng dựa vào điểm này, mà âm thầm dở không ít trò mờ ám, nhưng Thận Lâu Vương luôn giả vờ không biết.
Thậm chí khi hắn đưa ra yêu cầu muốn kết hôn với đệ tử Bùi Tuyết Tê của Thận Lâu Vương, Thận Lâu Vương cũng từ chối cho ý kiến, hắn thấy, rất có thể Thận Lâu Vương đã cam chịu việc này.
Chỉ là, hắn vạn lần không ngờ tới, sau khi ra tay với Thất Tinh Tông, lần này trở về, thái độ của Thận Lâu Vương lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, giống như trong nháy mắt không còn dễ dàng tha thứ cho hắn nữa, cũng không kiêng kỵ Đại La Ma Quân.
Hắn không biết đến tột cùng mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết, nước xa không cứu được lửa gần, nếu quả thật chọc giận Thận Lâu Vương, bây giờ thân ở nơi đây, không có Đại La Ma Quân che chở, hắn tuyệt đối không có trái ngon để ăn.
Nghĩ vậy, La Tiêu cũng bị dọa cho mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng khom người quỳ gối:
- Vãn bối không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào làm không đúng, xin Thận Lâu Vương nể ở mặt gia phụ, khoan dung một ... hai ....
- Nếu không phải nể mặt Đại La Ma Quân, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến hiện tại sao?
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói.
“...”
Bạch Nhạc không tiếp tục để ý tới La Tiêu nữa, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng sang người khác, lạnh lùng nói:
- Trước đó, các ngươi có tâm tư gì, bản vương không quan tâm, nhưng hôm nay đại hội Đạo Môn sắp mở ra, tất cả mọi người theo ta đi Kinh Châu, nếu như ai còn dám lén lút dùng thủ đoạn gì... Cũng đừng trách bản vương tâm ngoan thủ lạt.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc liền phất tay áo một cái, lập tức có một đàn quạ đen bay ra, phát ra một loạt tiếng kêu, dưới bóng đêm càng có vẻ khủng bố.
Trên thực tế, Bạch Nhạc đã âm thầm tu luyện chiêu thức ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thi triển ra.
Mắt thấy không lộ ra chút kẽ hở nào, rốt cục một hơi thở trong lòng kia mới thả lỏng xuống.
Đừng thấy hắn ở đây sĩ diện sắp đặt nửa ngày, trên thực tế, nội tâm Bạch Nhạc biết rõ, trong Ma Đạo, thực lực mới là căn nguyên quyết định tất cả!
Lần này hắn trở về, chắc chắn không thể nào làm được không có kẽ hở, muốn ngăn chặn người khác hoài nghi, phương thức đơn giản nhất, chính là bộc lộ tài năng, lấy thủ đoạn của Thận Lâu Vương, để chứng minh thân phận mình!
Mặc dù luận thực lực, Bạch Nhạc kém xa Thận Lâu Vương, nhưng không nhất định phải động thủ cùng người khác, cùng lắm là bày ra một cái hình thức mà thôi, dựa vào sự cường hãn của Thông Thiên Ma Công, và tạo nghệ của Bạch Nhạc trên phương diện huyễn thuật chi đạo, đủ để lừa bịp được.
- Tất cả mọi người chạy tới Kinh Châu?
Mặc dù bị khí thế của Bạch Nhạc chấn nhiếp, nhưng khi nghe nói như thế, mọi người vẫn không khỏi cả kinh, không thể tưởng tượng nổi kinh hô thành tiếng.
- Sư tôn, việc này... Có cần cân nhắc lại một chút hay không? Bọn ta thật vất vả mới đánh xuống một ít căn cơ ở Từ Châu, nếu bây giờ khuynh sào phát động, khiến chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra ở Kinh Châu, thì tất cả trước đó, đều có khả năng trôi theo dòng nước.
Bùi Tuyết Tê nửa quỳ trước người Bạch Nhạc, nhẹ giọng khuyên lơn.
- Tuyết Tê nói rất có lý, xin Thận Lâu Vương, nghĩ lại!
Trong lúc nhất thời có không ít người đứng ra, thái độ nhất trí khuyên giải.
- Đây là đại tranh chi thế! Nếu thắng, Ma Đạo ta đang thịnh, lo gì không có đất dung thân, nếu bại... Tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không, cái gọi là căn cơ này, lại có ý nghĩa gì?
Bạch Nhạc lạnh lùng liếc đám người, hờ hững mở miệng nói:
- Trận chiến này chính là đập nồi dìm thuyền, các ngươi không cần nói nữa, phân phó, sáng sớm ngày mai lên đường!
-... Vâng!
Những lời này của Bạch Nhạc chẳng những kiên định, hơn nữa tăng thêm một cỗ bá khí bỏ tất cả ngoài tai, làm cho nội tâm tất cả mọi người không khỏi khẽ run lên.
Những người ngày xưa hết sức quen thuộc Thận Lâu Vương, càng kinh dị vạn phần.