- Tuyết Tê, mấy ngày trước, Mạc Hàn từng cầu tình với ta... Nó nói đã quý mến ngươi từ lâu, ngươi cho rằng, vi sư nên trả lời việc này như thế nào?
Nói nhiều tất lỡ lời, Bạch Nhạc không muốn nói nhiều với Bùi Tuyết Tê về chuyện này, nên tự nhiên nói sang chuyện khác.
Bùi Tuyết Tê nghe thế, trên mặt lập tức lộ ra một tia ngại ngùng, cắn môi cự tuyệt nói:
- Sư tôn, hiện tại đệ tử không có tâm tư này, chỉ nguyện đi theo bên cạnh sư tôn!
Nhìn thấy phản ứng này của Bùi Tuyết Tê, trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu, Bùi Tuyết Tê không có tình ý với Mạc Hàn.
Nhớ lại phản ứng của Mạc Hàn một chút, không khỏi có chút buồn cười.
- Được rồi, vi sư đã biết! Thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.
Bạch Nhạc xua tay, nhàn nhạt nói.
Đợi Bùi Tuyết Tê đi ra ngoài, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi nổi lên một tia mềm lòng.
Trên thực tế chuyến đi Kinh Châu lần này, Bạch Nhạc không quang minh chính đại giống vừa mới biểu hiện ra, thậm chí ngược lại, từ lúc vừa mới bắt đầu đã là rắp tâm hại người!
Dựa theo kế hoạch của Bạch Nhạc, chuyến đi này, hắn căn bản không quan tâm sẽ đắc tội bao nhiêu người, hoặc là sẽ chết bao nhiêu người!
Dù sao hắn cũng có thể tùy thời phủi mông một cái rời đi, chọc ra phiền phức lớn như nào cũng là chuyện của Thận Lâu Vương, không có chút quan hệ nào với hắn.
Nhưng hôm nay, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút do dự.
Tuy thận Lâu Vương không phải người gì tốt, nhưng qua hai ngày tiếp xúc cùng Bùi Tuyết Tê và Mạc Hàn này, hắn thấy bọn họ không phải là loại người xảo trá, nếu có cơ hội, chưa chắc đã không thể thử, thu phục bọn họ, hoặc là... Chí ít cũng nên cho bọn hắn một con đường sống.
Chỉ là, bây giờ những thứ này còn quá sớm, cuối cùng đi được tới đâu hay tới đó.
Còn nữa... nếu Bùi Tuyết Tê có thể nghĩ đến việc này, chỉ sợ cũng sẽ có người khác nghĩ đến, trở về phải tìm một cái cớ để tránh né, hoặc là lợi dụng điểm này như thế nào, cũng cần suy nghĩ cẩn thận một chút.
…
- Chắc chắn việc này có quan hệ với tên Bạch Nhạc kia!
Ánh mắt La Tiêu lộ ra một tia nham hiểm, lạnh lùng mở miệng nói:
- Đã sớm nghe đồn, Bạch Nhạc có liên hệ cùng Yến Bắc Thần, bây giờ xem ra, tám chín phần mười là như vậy! Ta hoài nghi, tên Thận Lâu Vương kia đã đi chung đường với Yến Bắc Thần, vì vậy mới dám không kiêng nể gì như thế!
- Công tử, nếu việc này thật sự có quan hệ với truyền nhân Ma Quân... Sợ là cũng có chút không dễ làm!
- Không sao cả!
La Tiêu cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Thận Lâu Vương so sánh với phụ thân ta, căn bản không đáng giá nhắc tới! Bây giờ chúng ta cần làm, chính là nghĩ biện pháp tra ra manh mối Yến Bắc Thần từ trên người Thận Lâu Vương... Đến lúc đó, ta tin tưởng vị truyền nhân Ma Quân này, sẽ đưa ra lựa chọn chính xác, giữa cha ta và Thận Lâu Vương, bây giờ cứ để cho hắn càn rỡ mấy ngày đi.
Cuối cùng sức mạnh của một người vẫn quá mức nhỏ bé.
Khi Bạch Nhạc dùng thân phận Thận Lâu Vương xuất hiện, thu phục đám người trong ma đạo này, mặc dù có rất nhiều chuyện chỉ có thể nói bóng nói gió, nhưng vẫn biết được rất nhiều tin tức.
Chắc chắn không chỉ có một mình Thất Tinh Tông bị cao thủ Ma Đạo công kích, mà những tông môn trên đường đi đến Kinh Châu, đều lọt vào công kích tương tự, đây là lần đầu tiên Ma Đạo chân chính lộ diện sau khi hồi lâu ngủ đông, cũng là một lần hiển lộ sức mạnh với thiên hạ, với Đạo Lăng Thiên Tông.
Hơn nữa, từ tin tức Bạch Nhạc nhận được, lần này Ma Đạo xuất chiêu có hiệu quả vô cùng tốt.
Không ít tông môn bị tổn thất nặng nề, thậm chí vị lão tổ Tinh Hải Cảnh của tông môn xui xẻo nhất cũng vẫn lạc, toàn bộ lực lượng nòng cốt tông môn hầu như đều bị huỷ diệt, tông môn diệt vong cũng đã chỉ là vấn đề thời gian.
Dưới sự so sánh, Thất Tinh Tông bởi vì có Bạch Nhạc và Thiên Thu, coi như là tông môn tổn thất nhỏ nhất.
Đương nhiên, có thể thu được hiệu quả tốt như vậy, chính là vì đánh cho chính đạo trở tay không kịp, đợi đối phương có phòng bị, muốn đắc thủ sẽ khó hơn nhiều.
Hơn nữa, trải qua thời gian dài như vậy, rất nhiều tông môn cũng đã đến cảnh nội Kinh Châu, hơn nữa vì chống đỡ Ma Đạo công kích, họ đã liên hợp lại với nhau, lúc này mới triệt để ổn định cục diện lại.
Mà Bạch Nhạc cũng ở dưới cục diện này, mang theo một đám cao thủ Ma Đạo, thuộc hạ Thận Lâu Vương bước vào Kinh Châu.
Bởi vì có Đạo Lăng Thiên Tông tồn tại, nên Kinh Châu vô cùng giàu có và đông đúc, cho dù chỉ là một ít tiểu thành, cũng đã gần như thành thị trung tâm các châu.
Bây giờ Bạch Nhạc đang dừng chân ở Giang Lăng, cũng chính là Kinh Châu Thành, càng cho thấy một mảnh phồn hoa thịnh thế.
Dưới sự so sánh, bất kể là Thanh Châu Thành, hay Duyện Châu Thành, cũng chỉ là tiểu thành nông thôn.
Hơn nữa khác với các châu khác, Kinh Châu căn bản không có phủ chủ!
Có thể nói, trên lý thuyết là có, nhưng nhiều năm qua, vị trí phủ chủ này đều là bỏ không, người chân chính nắm Giang Lăng trong tay, chính là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa chỉ là một ít đệ tử ngoại môn.