- Đại La Ma Quân, đây là kế hoạch ngươi đã sớm nghĩ ra sao?
Đạp Thiên Ma Quân lạnh lùng hỏi.
- Không sai!
Đại La Ma Quân gật đầu, trầm giọng nói:
- Mấy ngày nay, ta phái người âm thầm lẻn vào Giang Lăng Thành, điều tra vị trí các tông ở lại, đây là địa đồ... Chư vị chỉ cần xuất thủ theo kế hoạch là được, trận chiến này, coi như là chúng ta diễn thử tiến công Đạo Lăng Sơn.
Nói xong, Đại La Ma Quân nhất thời lấy ra mười mấy tấm địa đồ từ trên người, phân biệt ném về phía các cự kình Ma Đạo ở xung quanh.
Bàn tay Bạch Nhạc hơi nắm lại, dễ dàng bắt được một phần địa đồ.
Địa đồ thật rất đơn giản, nhưng đúng như Đại La Ma Quân từng nói, nó đánh dấu rõ ràng vị trí các tông trú lưu, có tấm bản đồ này, kế hoạch dạ tập Giang Lăng, liền có ít nhất hơn một nửa nắm chặt.
Chỉ là, giờ khắc này trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có một tia lưỡng lự!
Mượn cơ hội này, có lẽ hắn có thể tìm được cơ hội giết chết Vệ Phạn Dạ, nhưng cái giá phải trả là các tông đều tổn thất nặng nề!
Tông môn khác Bạch Nhạc không biết, nhưng lấy Thất Tinh Tông và Bắc Đẩu Tinh Cung ra nói.
Mặc dù vì sự tình Tinh Hà lão tổ vứt bỏ hắn và Mộng Thiên Thu, trong lòng hắn có chỗ bất mãn, nhưng nhìn tổng thể mà nói, Bạch Nhạc vẫn có cảm tình đối với Thất Tinh Tông, bất kể vị bằng hữu Dương Bằng này, hay là các đệ tử quen biết hắn trong tông môn, đều khiến Bạch Nhạc có chút không dứt bỏ được!
Thậm chí ngay cả Bắc Đẩu Tinh Cung, trừ Vệ Phạn Dạ ra, ấn tượng của Bạch Nhạc đối với những người khác cũng không tính là quá kém, cho dù hiện tại trưởng lão Trần Kiếm Phong đối địch với hắn, nhưng Bạch Nhạc vẫn nhớ kỹ tình cảnh kề vai chiến đấu cùng Trần Kiếm Phong trên Đông Hải.
Những chuyện này, tuyệt không phải vì một tên Vệ Phạn Dạ là có thể xóa đi!
Nếu như bây giờ mặc kệ đám cự phách Ma Đạo này dạ tập Giang Lăng, làm sao hắn đành lòng.
Bạch Nhạc nghĩ như thế nào, căn bản không có ai quan tâm, nhiều cự kình Ma Đạo tề tụ như vậy, ý kiến của một Thận Lâu Vương, căn bản không quan trọng gì.
Sau khi Đại La Ma Quân lấy ra địa đồ, chuyện này gần như đã được định xuống.
- Thận Lâu Vương, vẫn quy củ cũ, ngươi đi tập kích Thất Tinh Tông, như thế nào?
Ngay tại thời điểm trong lòng Bạch Nhạc đang lưỡng lự, Đại La Ma Quân lại mở miệng lần nữa.
- Không cần, ta đi Bắc Đẩu Tinh Cung!
Bạch Nhạc lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Bạch Nhạc không ở đây, bây giờ Thất Tinh Tông không có thiên tài gì đáng để giết, nhưng tên Vệ Phạn Dạ kia... Bản vương phải giết!
Tâm niệm Bạch Nhạc thay đổi thật nhanh, dưới loại tình huống này, hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể hồi đáp theo bản năng.
So với việc đi đối phó tông môn khác, tự nhiên Bạch Nhạc càng muốn giết Vệ Phạn Dạ hơn.
Trước đó Vệ Phạn Dạ khiêu khích Thận Lâu Vương, mọi người đều biết, bây giờ Bạch Nhạc nói ra những lời này, tự nhiên không có gì làm người ta hoài nghi.
Dường như nghĩ đến cái gì, Đại La Ma Quân lập tức mở miệng nói:
- Thận Lâu Vương chỉ có một thân một mình, sợ là không cách nào giết người trước mặt Bắc Đẩu lão nhi, như vậy đi, bản quân sẽ đi cùng với ngươi, giúp ngươi ngăn Bắc Đẩu lão nhi lại, như thế nào?
Chân mày Bạch Nhạc chợt vẩy lên, liếc mắt nhìn Đại La Ma Quân thật sâu, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Vậy thì tốt quá!
- Nếu như đã thương nghị tốt, vậy việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta cùng vào Giang Lăng Thành được không?
Đột nhiên trên người Đại La Ma Quân bốc lên một đạo Ma Diễm ngập trời, cao giọng quát.
Trong tích tắc, tất cả lão tổ Tinh Hải Cảnh ở đây đồng thời bay lên không, hung hãn tiến về phía Giang Lăng Thành.
- Sư tôn!
Bùi Tuyết Tê nhìn Bạch Nhạc, có chút lo lắng mở miệng nói.
- Tự mình cẩn thận!
Bạch Nhạc hơi lưỡng lự một chút, ánh mắt quét về phía La Tiêu trên lâu thuyền, trầm giọng nói.
Chuyến dạ tập Giang Lăng này, nguy hiểm trùng điệp, tự nhiên Bạch Nhạc không có khả năng mang theo Bùi Tuyết Tê, bằng không một khi có nguy hiểm gì, nhất định Bùi Tuyết Tê trốn không thoát.
Gây ra chuyện lớn như vậy, cho dù những cự kình Ma Đạo này có thể toàn thân trở ra, thì chỉ sợ những ma tu trong Giang Lăng Thành, sẽ lọt vào thanh trừ.
Trong khi nói chuyện, toàn thân Bạch Nhạc chợt hóa thành một đàn quạ đen, nhanh chóng bay về phía Giang Lăng Thành.
Chứng kiến Thận Lâu Vương rời đi, đột nhiên khóe miệng La Tiêu phía trên lâu thuyền hiện ra một nụ cười rực rỡ.
Thân hình hắn lóe lên một cái, chợt bay về phía vị trí thuyền hoa của Bạch Nhạc trước đó.
- Tuyết Tê, đã lâu không gặp!
Nhìn thấy La Tiêu, sắc mặt Bùi Tuyết Tê hơi trầm xuống:
- La Tiêu, xin ngươi tự trọng!
- Tuyết Tê, cần gì cự người ngoài ngàn dặm?
La Tiêu cười ha ha một tiếng, không để ý mở miệng nói:
- Hôm nay cha ta sẽ mang theo tư thế đại thắng, cầu thân với Thận Lâu Vương, chúng ta sẽ lập tức là người một nhà, cần gì khách khí như vậy?
- La Tiêu, ngươi đừng mộng tưởng hão huyền! Sư tôn sẽ không đồng ý đâu.
Bùi Tuyết Tê lạnh lùng nhìn La Tiêu, gằn giọng nói.
- Thật sao?
La Tiêu nhếch miệng, nở nụ cười khinh thường, nhàn nhạt nói:
- Vậy thì mỏi mắt mong chờ!