Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1051 - Chương 1051 - Lại Bị Tiểu Tử Kia Bán

Chương 1051 - Lại Bị Tiểu Tử Kia Bán
Chương 1051 - Lại Bị Tiểu Tử Kia Bán

Hà Tương Tư yên lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói:

- Yến công tử, ta có một ít sự tình về Mộng trưởng lão, muốn hỏi riêng ngươi, có được không?

Lần này không đợi Bạch Nhạc trả lời, Bùi Tuyết Tê đã khẽ khom người nói:

- Sư tôn, đệ tử cũng có chút lời muốn nói với Mạc Hàn sư đệ.

Nói xong, Bùi Tuyết Tê liền dẫn Mạc Hàn lui ra.

Thẳng đến khi Bùi Tuyết Tê và Mạc Hàn đi xa, lúc này Bạch Nhạc mới nhàn nhạt mở miệng nói:

- Hà cô nương có lời gì, cứ hỏi.

Hà Tương Tư nhìn Bạch Nhạc, yên lặng chốc lát, đột nhiên khóc lên.

Lần này lập tức khiến cho Bạch Nhạc có chút luống cuống:

- Hà cô nương, ngươi làm cái gì vậy?

Hà Tương Tư ngẩng đầu lên, đột nhiên níu cánh tay Bạch Nhạc lại:

- Bạch sư đệ, ngươi còn muốn lừa gạt ta tới khi nào?

“...”

Trong nháy mắt, toàn thân Bạch Nhạc đều bị dọa cho xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh:

- Hà cô nương, lời này của ngươi là có ý gì?

- Nếu như Mộng trưởng lão chết ở trong tay Thận Lâu Vương, làm sao ngươi có thể thu được truyền thừa huyễn thuật của hắn?

Hà Tương Tư nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nhạc, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi không muốn mình phải gánh vác tội danh phản bội giết chết Mộng trưởng lão, nhưng lại không biết, bản thân chuyện này là kẽ hở lớn nhất.

Hà Tương Tư dừng một chút, lập tức chỉ Bạch Giao bên cạnh nói:

- Còn có Tiểu Bạch nữa! Ta đã đi qua Bạch phủ, cũng đã gặp Tiểu Bạch, ngươi quên rồi sao?

“...”

Bạch Nhạc lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Ta không biết ngươi nói cái gì, ngươi đang nói tiểu tử bên người Bạch Nhạc kia sao...

- Ngao!

Gần như cùng lúc Bạch Nhạc nói chuyện, thân hình Bạch Giao thoắt một cái, nhất thời co lại thành lớn cỡ bàn tay, lười biếng rơi vào trên vai Bạch Nhạc.

“...”

Bạch Nhạc còn chưa nói hết lời, liền trực tiếp im bặt, giờ khắc này, nhìn Bạch Giao hoạt bát trên vai mình, suýt chút Bạch Nhạc nữa tức đến thổ huyết.

Có loại đồng đội như vậy sao?

- Bạch Nhạc, hiện tại ngươi còn lời gì để nói?

Hà Tương Tư nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.

- Thực sự là bị ngươi hại chết!

Bạch Nhạc đưa ngón tay ra, hung hăng gõ trên đầu Bạch Giao một cái, oán hận khiển trách.

Chỉ không nghĩ tới, Bạch Nhạc vừa giáo huấn như thế, Bạch Giao đã oạch một cái nhảy lên người Hà Tương Tư.

Lúc trước Hà Tương Tư và Dương Bằng từng đi qua Bạch gia, không chỉ gặp Bạch Giao, mà còn chơi chung với gia hỏa này, đối với gia hỏa này mà nói, coi như là người quen.

Nhìn Bạch Giao cứ như vậy phản bội, Bạch Nhạc nhất thời dở khóc dở cười.

Bạch Nhạc thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Hà sư tỷ, có một số việc... Nói toạc ra rồi, đối với ngươi, đối với ta đều không phải chuyện tốt.

- Tốt, vậy ngươi liền giết ta đi!

Hà Tương Tư không có chút sợ hãi nào, cắn môi, tức giận nói.

Lần này đến lượt Bạch Nhạc trợn mắt, cái này là cái gì vậy.

Bạch Nhạc tự tay xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói:

- Hà sư tỷ, ngươi nên hiểu, nếu như thân phận ta bại lộ, không chỉ ta bị nguy hiểm đến tính mạng, mà chỉ sợ toàn bộ Bạch gia đều sẽ bị liên lụy.

Nhắc tới Bạch gia, sắc mặt Hà Tương Tư nhất thời hòa hoãn đi rất nhiều, nhẹ giọng nói:

- Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, nhưng... Ta thật sự rất sợ! Hóa ra, lời đồn kia là thật.

- Trở về đi.

Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Thận Lâu Vương đã chết, bây giờ ngươi trở về, không có ai hoài nghi ngươi! Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng thấy qua ta, càng không biết ta là Bạch Nhạc.

“...”

Hà Tương Tư cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi không cùng ta trở về sao?

- Còn chưa đến lúc!

Bạch Nhạc lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói:

- Hơn nữa, Mộng trưởng lão chết là vì Tinh Hà lão tổ vứt bỏ! Ta có thể không quan tâm hắn vứt bỏ ta, thế nhưng nỗi uất hận này của Mộng trưởng lão, ta nhất định phải giúp hắn xả hết... Quan hệ của ta và Thất Tinh Tông, sẽ chấm hết.

Đến đây, sắc mặt Bạch Nhạc cũng biến thành cực kỳ kiên định.

Mặc dù không có thân phận Thất Tinh Tông, hắn rất khó quang minh chính đại tham gia đại hội Đạo Môn, thế nhưng, chuyện tới mức này, Bạch Nhạc cũng không nguyện ý lại lấy thân phận Thất Tinh Tông xuất hiện ở đại hội Đạo Môn.

-... Mộng trưởng lão thực sự bị Thận Lâu Vương giết chết?

- Nếu không, ngươi cho rằng ta giết Mộng trưởng lão sao?

Bạch Nhạc nhìn Hà Tương Tư, trầm giọng hỏi.

- Thật xin lỗi, ta không phải có ý này.

Hà Tương Tư vội vã lắc đầu, giải thích.

- Mộng trưởng lão vì cứu ta mới chết.

Bạch Nhạc thở dài một tiếng, nhẹ giọng giải thích:

- Thần thông Đại Mộng Thiên Thu là tâm huyết một đời của Mộng trưởng lão, ta thay hắn truyền cho ngươi, coi như đó là toàn bộ tâm nguyện của Mộng trưởng lão.

- Đi đi... Nơi đây không thuộc về ngươi!

Sáng sớm, khi những tia sáng đầu tiên chậm rãi len qua các kẽ hở rơi xuống.

Bạch Nhạc ngồi dưới gốc cây, có vẻ hơi uể oải.

Hà Tương Tư đã rời đi, tính toán thời gian, sợ rằng bây giờ đã đến Giang Lăng Thành rồi, chỉ không biết sau trận đại loạn đêm qua, bây giờ Thất Tinh Tông thương vong thế nào.

- Sư tôn!

Bùi Tuyết Tê đi tới bên người Bạch Nhạc, nhẹ giọng mở miệng nói.

- Thương thế của Mạc Hàn như thế nào rồi?

Bạch Nhạc ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

Bình Luận (0)
Comment