Lúc này mới qua ba tuần rượu, đã có hạ nhân hồi báo, Thư Khánh Dương về phủ.
Lúc này Ngô Văn Uyên cho người đi mời, không bao lâu, Thư Khánh Dương đã xuất hiện ở trước mắt Bạch Nhạc.
Thư Khánh Dương mặc một thân hồng sắc, nhưng toàn thân lại lộ ra vài phần khí tức âm lãnh, giống như chỉ cần đứng ở kia, đã có thể khiến cho người ta sinh ra một luồng khí lạnh.
Trên khuôn mặt vốn coi như anh tuấn kia, lại tràn ngập bốn chữ người lạ chớ tới gần.
Bạch Nhạc ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy Thư Khánh Dương liền cảm nhận được một cỗ huyết sát chi khí, giống như tướng quân bách chiến trở về.
- Bạch huynh, để ta giới thiệu cho ngươi! Vị này chính là hoàng huynh của ta, Thư Khánh Dương!
Ngô Văn Uyên đứng dậy, cười nói với Bạch Nhạc:
- Khánh Dương huynh, đây là phủ chủ Thanh Châu Bạch Nhạc mà ta đã đề cập với ngươi, bây giờ Bạch Nhạc muốn lấy thân phận Đại Càn Vương Triều chúng ta, tham gia đại hội Đạo Môn, đã là người một nhà, nào nào nào, ba người chúng ta cùng uống một chén!
Trong lúc nói chuyện, liền có thị nữ rót rượu cho ba người.
Thư Khánh Dương nheo mắt lại, nhìn Bạch Nhạc, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Uống rượu thì có thể, chỉ không biết, vị Bạch phủ chủ này... Có tư cách hay không!
Câu nói này vừa ra, giống như có một cơn gió lạnh chợt thổi về phía Bạch Nhạc, trong tích tắc, Bạch Nhạc liền cảm nhận được một cỗ huyết sát chi khí đập vào mặt, giống như muốn ép mình quỳ xuống.
Cái này không chỉ là uy áp khí thế, mà trong đó còn kèm theo vài phần thần hồn công kích, đổi cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường, chỉ sợ trong khi nói chuyện, phải thật sự quỳ xuống.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, những thứ này không có đáng sợ như vậy.
Lấy thực lực cùng với cường độ thần hồn bây giờ của Bạch Nhạc đừng nói là Thư Khánh Dương, coi như là những lão tổ Tinh Hải Cảnh kia, cũng đừng nghĩ chỉ dựa vào khí thế và uy áp thần hồn là có thể làm hắn khuất phục.
Ý niệm hơi chuyển, trên người Bạch Nhạc nhất thời lộ ra một đạo kiếm ý sắc bén.
Dường như trong nháy mắt huyết sát chi khí đập vào mặt liền bị kiếm ý cắt.
Tất cả chuyện này nói thì dài, nhưng trên thực tế, cũng chỉ là sự tình trong nháy mắt mà thôi.
Bạch Nhạc giống như không cảm thụ được thái độ khinh miệt của đối phương, thuận tay bưng chén rượu lên, mỉm cười mở miệng nói:
- Khánh Dương công tử chiến một trận rung động Tinh Hải, danh chấn thiên hạ, tự nhiên Bạch Nhạc không dám so sánh, một chén rượu này, ta mời Khánh Dương công tử!
Nói xong, Bạch Nhạc cũng không đợi Thư Khánh Dương trả lời, tự ý giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch!
- Không tồi, không uổng công Diệp Huyền đại sư có vài phần kính trọng với ngươi.
Thư Khánh Dương lẳng lặng nhìn Bạch Nhạc một hồi, lúc này sắc mặt mới hoà hoãn lại.
Nói xong, Thư Khánh Dương cũng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tới lúc này, Ngô Văn Uyên mới rốt cục thở phào một cái, cười hoà giải nói:
- Khánh Dương huynh, Bạch huynh, tất cả mọi người là bằng hữu, về sau nâng đỡ lẫn nhau mới đúng, một chén rượu nhạt, không thành kính ý, ta mời nhị vị!
Ba người đều uống rượu, rốt cục lúc này bầu không khí mới hoà hoãn lại, lần nữa ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Nhạc mới phát hiện, mặc dù Thư Khánh Dương này ngạo khí, nhưng cũng không khó ở chung như trong tưởng tượng, hơn nữa trong lời nói cũng không có ác ý.
Đều là thiên kiêu, nhưng so với đám người Mâu Kình Thần, Vệ Phạn Dạ, thì Thư Khánh Dương càng khiến cho người ta sinh ra thiện cảm.
Thế nhưng chuyện này cũng chỉ giới hạn ở những người có thể lọt vào mắt Thư Khánh Dương, nếu là những người có thực lực hoặc thiên phú không tốt, đối mặt Thư Khánh Dương, chỉ sợ sẽ là một loại tâm tính khác.
Qua ba tuần rượu, lúc này Thư Khánh Dương mới mở miệng lần nữa nói:
- Bạch Nhạc, nghe nói ngươi quen biết Yến Bắc Thần?
Nhắc tới chuyện này, Bạch Nhạc không khỏi ngẩn ra, lập tức mở miệng nói:
- Chưa nói tới quen biết, thế nhưng đẫ gặp qua không ít lần! Chỉ là, người này hành sự bất thường, khiến cho người ta nhìn không thấu, đã từng giúp ta, nhưng cũng từng hạ sát thủ với ta... Không biết phải dùng lời nói gì tới đánh giá hắn.
Mặc dù Bạch Nhạc biết rõ, Ngô Văn Uyên có hoài nghi thân phận mình, nhưng dưới tình huống này, hắn tuyệt đối không thừa nhận.
Trong lòng Bạch Nhạc vẫn đang cân nhắc, nếu như Thư Khánh Dương tiếp tục hỏi nữa, mình nên trả lời thế nào, nhưng không ngờ Thư Khánh Dương đã chuyển trọng tâm câu chuyện.
- Ngươi từng thấy hắn xuất thủ, ngươi cho rằng... Thực lực của hắn như thế nào?
Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, lúc này mới phản ứng được, Thư Khánh Dương không cảm thấy hứng thú với chuyện quan hệ giữa mình và Yến Bắc Thần, mà đơn thuần là cảm thấy hứng đối với Yến Bắc Thần thú.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi thả lỏng vài phần, tùy ý đáp:
- Rất khó nói, mặc dù đã gặp nhiều lần, nhưng thực lực người này đề thăng cực nhanh, mỗi một lần gặp mặt, dường như sẽ có đề thăng rất lớn, cho dù đến bây giờ, ta cũng không dám khẳng định rốt cuộc hắn có thực lực gì.
- So với ta như thế nào?
Thư Khánh Dương tiếp tục hỏi lần nữa.