“...”
Vân Mộng Chân nghe thế, không khỏi hơi ngừng lại:
- Chưởng Giáo Chân Nhân, coi như muốn mở ra thượng cổ cấm địa, cũng chỉ có đệ tử bổn tông mới có thể bước vào bên trong, người ngoại tông, làm sao có thể tiến vào?
- Chuyện gấp phải chung tay, chúng ta đã không để ý được nhiều như vậy nữa! Có thể ngươi chưa biết, bây giờ cự kình Ma Đạo đã tụ tập xung quanh Đạo Lăng Sơn! Tam đại Thiên Tông ta, chỉ có tề tâm hợp lực, mới có thể chống đỡ những cự phách Ma Đạo này trùng kích!
Chưởng Giáo Chân Nhân thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Nếu như không cho bọn họ một vài chỗ tốt, làm sao bọn họ bằng lòng tận lực?
- Nói cho cùng, cũng chỉ là xem nội tình của ai sâu hơn, đệ tử ai xuất sắc hơn mà thôi... Chẳng lẽ bổn tông còn thua bọn họ hay sao?
Nghe được những lời này từ chưởng giáo chân nhân, Vân Mộng Chân cuối cùng cũng im lặng.
Cho dù là nàng thì không thừa nhận cũng không được, những lời này của chưởng giáo chân nhân rất có lý.
Quan trọng nhất là, sau chuyện Thông Thiên Ma Quân một mình lên Đạo Lăng sơn, từ trận chiến đó trở đi, Đạo Lăng Thiên Tông đã không còn là Đạo Lăng Thiên Tông của ngày xưa, mà nàng mất đi Côn Ngô Kiếm thì cũng đã không còn là Đạo Lăng Thánh Nữ của ngày xưa nữa. Chuyện này, Vân Mộng Chân còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Dù là cao thủ Ma Đạo hay hai đại Thiên Tông khác, thậm chí là Đại Càn vương triều, thậm chí là nội bộ Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ cũng đã nổi lòng khác. Chứ nếu không, dù Thông Thiên Ma Quân có lợi hại cỡ nào thì sao hắn ta có thể dùng sức một người chọi lại Đạo Lăng Thiên Tông đã kế thừa vạn năm được.
Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh.
Đạo Lăng Thiên Tông có được thiên hạ, cũng ngự trị toàn bộ những kẻ tu hành quá lâu, trong bóng tối không biết đã có bao nhiêu người rắp tâm có ý nhắm vào. Mà thứ họ thiếu, chẳng qua chỉ là một mồi lửa mà thôi.
Thậm chí cho dù không có Thông Thiên Ma Quân, chỉ sợ sau này cũng sẽ xuất hiện sự nhiễu loạn khác.
Vân Mộng Chân hít sâu một hơi, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ dứt khoát.
Có một câu, chưởng giáo chân nhân nói không sai.
Chỉ cần nàng có năng lực đè ép Thiên kiêu của các tông là có thể hóa nguy thành an, thuận lợi đột phá trong Thượng Cổ Cấm Địa. Sau này nếu có thể kéo dài thần thoại Đạo Lăng bất bại giống như các đời Đạo Lăng Thánh Nữ, vậy thì cho dù có chút nguy hiểm cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Tất cả phiền phức trên đời này đều là bởi vì thực lực không đủ.
Nếu như nàng đủ mạnh, bản thân Đạo Lăng Thiên Tông đủ mạnh, vậy thì dù thế gian đều là kẻ địch cũng có thể ra uy với thiên hạ, khinh thường trời cao.
Cho tới bây giờ, Vân Mộng Chân cũng không phải là loại người do dự chần chừ, thậm chí phần kiêu ngạo từ trong cốt tủy của nàng còn mạnh hơn cả Bạch Nhạc.
Giờ khắc này, trong đầu Vân Mộng Chân không khỏi lần nữa hiện lên bóng dáng của Bạch Nhạc.
Lúc trước trong Linh Tê Kiếm Tông, nàng nói với Bạch Nhạc, có duyên sẽ gặp lại, vô duyên đừng cưỡng cầu.
Nhưng Bạch Nhạc lại nói với nàng, hắn không tin vào số phận.
Vân Mộng Chân khi đó chẳng qua chỉ xem lời này như người si nói mộng, nhưng rồi mấy năm trôi qua, Bạch Nhạc đã từ một tạp dịch nho nhỏ lúc trước trưởng thành thành Thanh Châu phủ chủ, vang danh thiên hạ.
Nếu lại có thêm thân phận truyền nhân của Ma quân, theo cách nói của hắn, Bạch Nhạc bây giờ đã cách bước chân của nàng rất gần rồi.
Vì một câu hứa này, Bạch Nhạc bỏ ra bao nhiêu sự cố gắng, nàng biết.
Nhưng bây giờ, những lời của chưởng giáo chân nhân đã nhắc nhở nàng, chỉ cần có đủ thực lực mạnh mẽ, tất cả vấn đề đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Bây giờ, Bạch Nhạc đã cố gắng làm tất cả những gì hắn có thể làm, còn mình, chẳng lẽ mình không làm gì cả sao?
Không.
Vân Mộng Chân nàng vốn dĩ không phải kiểu nữ nhân bé nhỏ cần dựa vào nam nhân.
Giữa Đạo Lăng Thánh Nữ và truyền nhân Ma quân có khoảng cách lớn cỡ nào, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nhưng nàng cũng hiểu rõ, dù có gian nan bao nhiêu, Bạch Nhạc cũng chưa từng từ bỏ.
Đã như vậy… Sao nàng có thể từ bỏ được?
Nếu muốn quang minh chính đại gả cho Bạch Nhạc, ngoại trừ việc Bạch Nhạc có được năng lực bễ nghễ chúng sinh như Thông Thiên Ma Quân thì nàng phải có được năng lực này. Mà hai việc đấy không phải cũng như nhau cả sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Mộng Chân lập tức không còn do dự nữa.
- Được, chuyện này ta đồng ý.
Vân Mộng Chân ngẩng đầu lên, nàng trầm giọng đáp:
- Chưởng giáo chân nhân yên tâm, có ta ở đây, sẽ không ai có thể cướp đoạt vị trí đệ nhất của Đại Hội Đạo Môn, cơ duyên trong Thượng Cổ Cấm Địa cũng không kẻ nào có thể cướp được từ trong tay ta.
- Tốt!!!
Nghe thấy những lời này của Vân Mộng Chân, chưởng giáo chân nhân cực kỳ mừng rỡ.
Tuy lúc trước ông ta đã ra quyết định, nhưng nếu Vân Mộng Chân kiên quyết phản đối cũng sẽ khiến ông ta gặp rất nhiều khó khăn. Bây giờ nếu Vân Mộng Chân đã đồng ý chuyện này, áp lực trên người ông ta dĩ nhiên cũng nhẹ đi nhiều.