- Mộng Chân à, bản tọa tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng Đạo Lăng Thiên Tông chúng ta. Lúc này, tuy có hơi khó khăn, nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì nhất định có thể vượt qua được. Dù người đời nhìn nhận thế nào, lần này chúng ta phải để bọn họ biết, cái gì gọi là Đạo Lăng Thiên Hạ.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ giờ đến lúc Đại hội Đạo môn chính thức khởi động cũng chỉ còn bảy ngày.
Người của các tông trong Giang Lăng thành đều dần dần tiến về Đạo Lăng sơn.
Bạch Nhạc đi theo Ngô Văn Uyên, một lần nữa xuất hiện giữa tầm mắt của những người khác.
Thật ra nếu nhìn rộng ra khắp thiên hạ, Bạch Nhạc cũng không tính là quá nổi danh, nhưng đối với người tu hành của Thanh Châu, Duyễn Châu mà nói, chuyện Bạch Nhạc lấy danh nghĩa của Đại Càn vương triều tiến đến Đạo Lăng Thiên Tông cũng đưa tới một hồi chấn động.
Bấy giờ Dương Bằng từng tới tìm Bạch Nhạc một lần, chỉ là Bạch Nhạc đã từ chối gặp.
Chuyện này không liên quan đến quan hệ cá nhân với Dương Bằng, mà là vì đến nước này rồi, Bạch Nhạc hắn đã không thể lùi bước nữa.
Hơn nữa lúc này, Ngô Văn Uyên lại nhận được một tin tức cực kỳ bí mật, sau khi cho lui hết tất cả người ngoài, hắn mới nói rõ với hai người Bạch Nhạc và Thư Khánh Dương.
- Thượng Cổ Cấm Địa? Đó là cái gì?
Bạch Nhạc nhìn Ngô Văn Uyên, ngạc nhiên hỏi.
Nhắc tới hai chữ thượng cổ, Bạch Nhạc không khỏi nhớ tới Quảng Hàn Thiên Cung, đấy mới thực sự là đại phái thượng cổ. Chỉ tiếc Quảng Hàn Thiên Cung giờ đây chẳng qua chỉ là một di tích hoang tàn, kém xa Quảng Hàn Thiên Cung chân chính ngày trước.
Bây giờ đang êm đẹp lại nghe được Thượng Cổ Cấm Địa gì đó, sao có thể khiến Bạch Nhạc không ngạc nhiên cho được?
Những chuyện này dính dáng đến bí mật phủ bụi đã lâu, đừng nói là Bạch Nhạc, cho dù là lão tổ Tinh Hải Cảnh e là cũng không mấy ai biết. Nếu không phải dựa vào toàn bộ sức mạnh của Đại Càn vương triều, bản thân Ngô Văn Uyên vốn không thể nào biết được.
- Thượng Cổ Cấm Địa, nói nghiêm túc thì cũng không phải là của Đạo Lăng Thiên Tông, chẳng qua ban đầu khi Đạo Lăng Thiên Tông xây tông, chính là vì có Thượng Cổ Cấm Địa ở đây nên mới lựa chọn nơi này.
Ngô Văn Uyên nhìn Bạch Nhạc và Thư Khánh Dương, chậm rãi giải thích:
- Tục truyền, bên trong Thượng Cổ Cấm Địa nguy cơ trùng trùng, nhưng mà cũng có cơ duyên lớn, các đời chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông và Thánh Nữ sẽ không ngừng gia trì cấm chế, bình thường tuyệt đối sẽ không mở ra.
- Lần này, nghe nói là Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung liên thủ lên Đạo Lăng Thiên Tông, lại bị những tên tai to mặt lớn của Ma Đạo uy hiếp, lúc này mới khiến Đạo Lăng Thiên Tông đồng ý mở Thượng Cổ Cấm Địa ra, làm chỗ khảo hạch cho Đại hội Đạo môn lần này.
- Hơn nữa, khoan không nói bên trong Thượng Cổ Cấm Địa có thể gặp được cơ duyên. Nghe nói, lần này người đạt được vị trí đệ nhất của Đại hội Đạo môn lần này còn có được một phần cơ duyên to lớn đủ để người ta đúc thành Tinh Hải hoàn mỹ, đối với tất cả người của Tinh Cung Cảnh, đây chính là một lần cơ duyên to lớn chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
- Nghe nói vì chuyện này, Đạo Lăng Thánh Nữ thậm chí ngưng cả việc bế quan, từ bỏ cơ hội một bước bước vào Tinh Hải Cảnh.
- …
Nghe thế, không chỉ Bạch Nhạc mà trong mắt Thư Khánh Dương cũng không khỏi lộ ra vẻ lấp lóe.
Quả là sự hấp dẫn quá lớn. Nếu có thể có được cơ duyên này, sau này Thư Khánh Dương hắn thậm chí có thể vượt qua vị Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân này để trở thành cường giả đứng đầu, đây là sự hấp dẫn mà mỗi một người tu hành đều không thể từ chối.
Thư Khánh Dương hơi nhướn mày, trầm giọng hỏi:
- Tin tức này chính xác không?
Lấy thân phận của Bạch Nhạc, lời như vậy không tiện hỏi, nhưng đối với Thư Khánh Dương thì không có nhiều kiêng kỵ như vậy.
Ngô Văn Uyên lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Tin tức vô cùng chính xác, chắc chắn không sai.
Nhưng hắn không giải thích thêm gì nữa.
Bạch Nhạc hơi giật mình, lúc này mới hiểu ra.
Chuyện lớn như này, cho dù là người của Thái Cực Đạo hay Tiên Du Kiếm Cung thì chưa đến phút chót e là cũng không dám khẳng định. Mà nếu vậy thì cách giải thích duy nhất là, tin tức này vốn truyền ra từ trong Đạo Lăng Thiên Tông.
Đạo Lăng Thiên Tông đứng hàng đệ nhất Thiên tông, nhưng Đạo Lăng Thiên Hạ lại không phải bền chắc như thép.
Mặc dù bây giờ Đại Càn vương triều chỉ còn quyền khống chế tuyệt đối với một châu là Ung Châu, nhưng nhiều năm như thế sừng sững không ngã ắt có nội tình, hoàn toàn không phải đơn giản như người ngoài nhìn thấy. Nên việc họ mua chuộc được vài đệ tử hay thậm chí là trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông, e không phải chuyện gì hiếm lạ.
Nghĩ vậy, chân mày Bạch Nhạc cũng không khỏi giật giật.
Cũng không phải là hắn quan tâm đến chuyện Thượng Cổ Cấm Địa gì đó, mà là bởi vì vậy, hắn lại càng cảm nhận được áp lực mà bây giờ Vân Mộng Chân phải gánh.
Lầu cao sắp đổ rồi.
Cũng không biết vì sao, giờ khắc này, trong lòng Bạch Nhạc quả thật sinh ra một loại cảm khái như thế.
- Có còn tin tức khác liên quan đến Thượng Cổ Cấm Địa không?
Thư Khánh Dương hỏi lần nữa.
- Tạm thời không có!