Chuyện này cũng giống như tình cảnh ban đầu của Linh Tê Kiếm Tông ở lần thi đấu Tông môn trước đó, không chỉ riêng Bạch Nhạc, mà hào khí của các đệ tử mới Linh Tê Kiếm Tông là cơ sở để Linh Tê Kiếm Tông tồn tại, ngay cả khi không có Bạch Nhạc, ngay cả khi thi đấu Tông môn thất bại, miễn là còn hơi thở, Linh Tê Kiếm Tông cũng không thể bị phá hủy.
Đó là thứ quý giá nhất mà Bạch Nhạc để lại cho Linh Tê Kiếm Tông.
Từ Châu bị Thận Lâu Vương tấn công, Mộng Thiên Thu ngã xuống, Bạch Nhạc rời bỏ Thất Tinh Tông.
Dù lý do có đường đường chính chính đến đâu thì cũng không thể che giấu được sự thật, nhất là sau khi tin tức Bạch Nhạc không chết rồi từ bỏ tông môn của mình, sau đó đến núi Đạo Lăng với danh nghĩa của Đại Càn vương triều được truyền ra.
Tâm của những đệ tử Thất Tinh Tông này đã tiêu tan rồi.
Nếu lúc này lại bị Càn Khôn Kiếm Tông nghiền nát thêm một lần nữa, đến cả hào khí cuối cùng cũng mất đi, Thất Tinh Tông sẽ thực sự bị chia cắt.
Hà Tương Tư đã thấy rõ điều này.
Ngay từ khi Bạch Nhạc giả làm Thận Lâu Vương, nàng có thể nhìn thấy rõ, nên mới không ngại liều mình đến gặp Thận Lâu Vương, hỏi sinh tử của Bạch Nhạc.
Trong đó, một nửa là vì Bạch Nhạc, nửa còn lại là vì Thất Tinh Tông.
Đáng tiếc cho dù mạo hiểm lớn như vậy, nàng rốt cuộc cũng không thể đưa Bạch Nhạc về, bởi vì Bạch Nhạc đã cho nàng một lý do mà nàng không thể giữ hắn lại.
Mộng Thiên Thu đã chết.
Tinh Hà lão tổ tính được tất cả lợi ích, nhưng cuối cùng không tính được lòng người, càng không tính được Bạch Nhạc có thể sống sót trở về.
Một phép tính sai nhận lại bàn thua.
Khi Bạch Nhạc đi đến Đạo Lăng sơn với danh nghĩa của Đại Càn vương triều, lần này Thất Tinh Tông đã thực sự bị đánh bại hoàn toàn.
Mà Hà Tương Tư, điều nàng đang làm bây giờ là đang để lại một chút hy vọng cho Thất Tinh Tông.
Vì thế, nàng không ngần ngại dâng lên tính mạng của mình.
Đúng vậy, ngay từ đầu nàng đã biết không thể thắng được đối phương, nhưng nàng vẫn chấp nhận canh bạc này, dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy nhiệt huyết cho các đệ tử Thất Tinh Tông.
- Bùm!!!
Hà Tương Tư bước ra một bước, Hỏa Lăng đột nhiên được tung ra như xiềng xích, phóng thẳng về phía thanh niên cầm đầu Càn Khôn Kiếm Tông.
Trận chiến này là từ trước đến nay chưa từng có, nàng sẽ liều mạng một lần.
Trong nháy mắt Hà Tương Tư đã ra tay, nàng trực tiếp xuất ra Tinh Cung, toàn bộ sức mạnh của Tinh Cung được bùng phát theo cú đánh này, như thể trong tích tắc nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, nơi mà Tinh Cung bao phủ giống như đã biến thành một biển lửa.
Hà Tương Tư không phải kiểu thiên tài đứng đầu, dù là thiên phú hay thực lực cũng đều ở mức bình thường, ở Thanh Châu cũng coi như không tệ, nhưng một khi nhìn ra thiên hạ thì quả thật chẳng là gì.
Nhưng vào lúc này, khi Hà Tương Tư quyết định liều mạng chiến đấu, loại khí thế này đã lay động tất cả mọi người.
Ngay cả tên đệ tử của Càn Khôn Kiếm Tông nọ, lúc này khi nhìn Hà Tương Tư, trong mắt đã mất đi mấy phần trêu tức cũng như khinh thường, thêm vào đó là mấy phần tôn trọng.
Một nữ tử như vậy, đáng nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Chỉ là... hắn ta vẫn không thể lùi bước.
Hắn ta không chỉ đại diện cho bản thân mình, mà còn là đại diện cho cả Càn Khôn Kiếm Tông.
Từ lúc quyết định bày ra canh bạc này, từ lúc chọn Thất Tinh Tông để ra tay, hắn ta không được phép thua.
Ngón tay kẻ nọ chập lại làm kiếm, phút chốc, kiếm ý bay ngập trời, hắn ta chỉ vươn tay rạch một đường, lập tức có một luồng kiếm khí đáng sợ bắn ra, Hỏa Lăng kinh người của Hà Tương Tư, thậm chí ngay cả biển lửa ngập trời kia đều bị một đường rạch này chia thành hai, giống như bị ai đó dùng kiếm chẻ ra vậy.
Nhiều thứ trên thế giới này không liên quan đến đúng hay sai, cũng không liên quan gì đến lòng tin, và càng không liên quan gì đến dũng khí, mà chỉ có sức mạnh tuyệt đối đủ để nghiền nát mọi thứ.
Đánh không lại chính là đánh không lại, không thể bởi vì ngươi chịu liều mạng mà một con dê rừng có thể giết chết hổ.
Thật đáng tiếc, cho dù Hà Tương Tư có dũng cảm đến đâu thì nàng vẫn chỉ là con dê rừng kia mà thôi.
Đối mặt với một thiên tài đứng đầu như vậy, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, vẫn là vô ích.
Ngay cả khi nàng sẵn sàng liều mạng của mình, nàng cũng không có cách nào ép đối phương dùng kiếm.
Chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng lại chính là hiện thực.
Trên mặt Hà Tương Tư lộ ra vẻ thảm thiết, lúc này ý niệm may mắn cuối cùng trong đầu nàng đã hoàn toàn lụi tắt.
Trong một cuộc đối đầu bình thường, nàng không có tư cách nào để cạnh tranh với đối phương. Tuy nhiên, Hà Tương Tư vẫn còn một con át chủ bài.
Đại Mộng Thiên Thu.
Từ ngày học được thần thông Đại Mộng Thiên Thu từ Bạch Nhạc, nàng đã hiểu rõ, dựa vào thực lực của mình vốn không có cách nào để thi triển ra được thần thông như vậy. Cách duy nhất là đánh đổi mạng sống của mình.
Mặc dù vậy, dựa trên sự hiểu biết của nàng về loại thần thông này, nàng chưa chắc có thể thi triển được nó, hoặc thậm chí ngay cả khi có thể thi triển, sức mạnh mà nó phát ra cũng rất hạn chế, có thể sẽ không thay đổi được gì.