Nhưng đây là sự lựa chọn của nàng.
Cho dù là chết, cũng phải cho đối phương hiểu được, Thất Tinh Tông không phải dễ bị người ức hiếp, còn có pháp môn thần thông đủ để danh chấn thiên hạ.
Có thể thua, có thể chết, nhưng không thể để đối phương thấy rõ.
Trong nháy mắt, linh hồn của Hà Tương Tư đột nhiên sôi sục.
Vào lúc này, ngay cả đệ tử của Càn Khôn Kiếm Tông nọ cũng hơi biến sắc, mặc dù không biết Hà Tương Tư muốn làm gì, nhưng hắn ta biết rõ, nàng đang muốn liều mạng.
- Cô nương, cô hà tất phải như vậy?
Thanh niên kia cảm thấy có hơi thương xót, nhẹ giọng thuyết phục:
- Trước đó khi đánh cược, ta chưa nói, chỉ cần Thất Tinh Tông nhường lại biệt viện, chuyện này... bỏ qua
Thanh niên kia nhìn thấy sự kiên quyết và dũng khí của Hà Tương Tư, vào lúc này hắn ta rốt cuộc cũng thu hồi sự khinh thường và kiêu ngạo của mình.
Không phải vì Thất Tinh Tông, mà là vì nữ tử không thua kém đấng nam nhân trước mặt này.
Chỉ tiếc, đến bước này rồi, Hà Tương Tư không có ý định dừng tay.
- Thần thông này tên là Đại Mộng Thiên Thu. Nó là do trưởng lão Mộng Thiên Thu của Thất Tinh Tông ta tạo ra. Ta chỉ vừa mới học được, nếu hôm nay ta thất bại, không phải là do Thiên Thu đại sư thất bại, mà bởi vì ta học nghệ không tinh.
Hà Tương Tư nói xong một câu sau cùng này, cuối cùng nàng cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình.
- Đại Mộng... Thiên Thu...
Hà Tương Tư nói ra bốn chữ này, sau đó chỉ ngón tay ra, thần hồn dường như muốn bốc cháy.
Các đệ tử của Càn Khôn Kiếm Tông nháy mắt bị lôi vào trong ảo cảnh.
Tuy nhiên, Hà Tương Tư xét cho cùng vẫn đánh giá quá cao bản thân.
Đại Mộng Thiên Thu là thần thông mạnh đến cỡ nào, đừng nói là nàng, ngay cả người có thần hồn mạnh như Bạch Nhạc, thi triển nó cũng sẽ có áp lực rất lớn, cho dù nàng nguyện ý hi sinh tính mạng, nhưng để thi triển thần thông mạnh mẽ đến như vậy thì vẫn là quá khó.
Ngón tay vừa mới chỉ ra, thần hồn đã có khuynh hướng tan vỡ, ảo cảnh vừa vặn hình thành, lôi kéo đối phương đi vào, nhưng lại có trăm ngàn chỗ hở, thật sự không có cách nào phát huy được sức mạnh của nó.
Tuy nhiên cũng chính vì điều này mà thần hồn của Hà Tương Tư vẫn chưa hoàn toàn tan vỡ.
Ba tức.
Hà Tương Tư liều cả mạng ra để thi triển thần thông, nhưng nó chỉ kéo dài trong ba tức, sau đó hoàn toàn tan vỡ.
Tuy nhiên, cho dù chỉ kéo dài được ba tức nhưng nó cũng đủ để khiến cho đệ tử nọ của Càn Khôn Kiếm Tông cảm nhận được sự kinh khủng của thần thông này.
Cho dù giờ phút này đã thoát khỏi ảo cảnh, nhưng sắc mặt hắn ta lại hơi tái nhợt, tim cũng đập nhanh hơn.
Chỉ là, so với điều đó, Hà Tương Tư còn thê thảm hơn nhiều.
Phụt...
Hà Tương Tư phun ra một ngụm máu tươi, cả người dường như hoàn toàn mất đi hơi thở, thần hồn bắt đầu tan vỡ. Mặc dù không nàng không chết trong thần thông như dự đoán, nhưng bây giờ Hà Tương Tư đã giống như đèn cạn dầu, không có cách nào chống đỡ được nữa.
Keeng...
Gần như cùng lúc khi Hà Tương Tư ngã xuống, một thanh kiếm đột nhiên xé toạc không gian, lao thẳng vào tên đệ tử nọ của Càn Khôn Kiếm Tông.
Kiếm này thật sự khiến hắn ta giật mình, kiếm ý kinh người, cho dù có lấy hết thực lực, tim hắn ta cũng không khỏi đập nhanh một nhịp, theo bản năng vung tay lên, kiếm được rút ra khỏi vỏ.
- Ai?
Hắn ta quát một tiếng chói tai, xuất kiếm ngăn cản thanh kiếm đang lao tới, mà lúc này hắn ta mới nhận ra, người xuất kiếm vẫn còn cách đó hơn trăm thước.
Người chưa đến, kiếm đã đến trước.
Toàn bộ Thất Tinh Tông không ai có thể ép hắn ta rút kiếm, nhưng hiện tại có một người ở cách hắn hơn trăm thước lại làm được, sự chênh lệch trong đó làm sao có thể diễn tả bằng lời.
Khoảng cách ngoài trăm thước đối với Bạch Nhạc là quá gần, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Bạch Nhạc đã tới nơi.
Hắn không quan tâm chuyện chào hỏi với những người khác, cũng không đoái hoài đến phản ứng của những đệ tử Càn Khôn Kiếm Tông, chỉ đi thẳng đến bên cạnh Hà Tương Tư, ôm Hà Tương Tư vào lòng.
- Hà sư tỷ… sao tỷ lại làm vậy?
Mặc dù trước đó Bạch Nhạc không có mặt, nhưng từ xa hắn vẫn có thể thấy Hà Tương Tư thi triển thần thông Đại Mộng Thiên Thu.
Thần thông này là do hắn truyền cho Hà Tương Tư, thế nhưng hắn không ngờ được nó sẽ trở thành lá bùa đoạt mạng nàng.
- Bạch sư huynh!!!
Trong nháy mắt, tất cả đệ tử của Thất Tinh Tông đều quỳ rạp xuống.
Những ngày này, bọn họ thực sự quá ấm ức, quá đau khổ, hiện giờ dù Hà Tương Tư muốn ngọc đá cùng tan, bọn họ cũng không thể giúp gì được. Bây giờ nhìn thấy Bạch Nhạc trở về, ai nấy đều bật khóc.
Nếu như Bạch Nhạc còn ở trong Thất Tinh Tông, thì sao bọn họ có thể bị ức hiếp đến mức như vậy?
Cho dù khoảng cách giữa Thất Tinh Tông và Bạch Nhạc có thế nào đi chăng nữa, thì Bạch Nhạc vẫn như cũ giống như người thân của họ, nhất là ở chỗ đất khách tha hương thế này.
Hà Tương Tư dựa người vào Bạch Nhạc, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh đang trôi đi, nhẹ nhàng nói:
- Bạch sư đệ... Thật xin lỗi.
- Hà sư tỷ, tỷ đừng nói chuyện, ta nhất định sẽ cứu được tỷ.