Ngẩng đầu lên, Bạch Nhạc ngạo nghễ mở miệng nói,
- Hiện giờ Côn Ngô Kiếm chưa tìm về, yêu nhân ma đạo tàn sát bừa bãi ở hậu sơn, chúng ta nên nỗ lực tu hành đối kháng yêu nhân ma đạo mới đúng! Đạo Lăng Thiên Tông chính là niềm hy vọng của chính đạo, Linh Tê Kiếm Tông ta chỉ là một tông nhỏ Huyền cấp, nhưng cho dù là người trong tông nhỏ như chúng ta, cũng hiểu được lúc này phải lấy đại nghĩa làm đầu, làm sao có thể vì một chút tranh miệng lưỡi mà ra tay đánh nhau, khiến yêu nhân ma đạo chê cười?
- Văn sư huynh thực sự muốn tỷ thí, chúng ta cứ tỷ thí, ai có thể trảm sát nhiều yêu nhân ma đạo hơn, người đó có tìm về Côn Ngô Kiếm cho Vân tiên tử!
Dừng lại một chút, Bạch Nhạc nghĩa chính ngôn từ nói,
- Nếu Văn sư huynh có thể tìm về Côn Ngô Kiếm, ta cho dù phải quỳ xuống dập đầu bồi tội với ngươi cũng cam tâm tình nguyện.
- ...
Lập tức, bất kể là Văn Trạch hay là đệ tử khác của Đạo Lăng Thiên Tông, lúc này đều không khỏi bị Bạch Nhạc nói cho trợn mắt há hốc mồm.
Tìm về Côn Ngô Kiếm, bản thân chính là chuyện của Đạo Lăng Thiên Tông, sao giống như người ngoài Bạch Nhạc này còn để bụng hơn bọn họ, một khi những lời này truyền tới trong tai Vân Mộng Chân, bảo bọn họ biết để mặt mũi vào đâu?
Khác với bọn họ, đệ tử Linh Tê Kiếm Tông biết nội tình lúc trước Đậu Nghị khiêu chiến Bạch Nhạc, không biết hiện tại đang thầm xem thường thế nào.
Lại là trò này!
Lúc trước chính là đấu pháp với Đậu Nghị như vậy, hiện giờ lại lấy ra đấu pháp với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, chiêu này đúng là lần nào cũng chuẩn, chỉ là... quá mất mặt rồi.
Cái gì mà tìm về Côn Ngô Kiếm, hiện giờ Tử Dương Chân Nhân đã đến rồi, cho dù là có thể tìm về Côn Ngô Kiếm, đó cũng là chuyện của Tử Dương Chân Nhân và Vân tiên tử, sao bọn họ có thể nhúng tay vào được, nói thì quang minh chính đại, nhưng trên thực tế lại chẳng có tác dụng rắm gì, chỉ là nói suông.
Đương nhiên, trong lòng biết là một chuyện, có thể nói ra chính là một chuyện khác.
Mặt Văn Trạch hết xanh lại trắng, cuối cùng vẫn một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể oán hận thu kiếm, xám xịt đi xuống dưới núi.
Cho tới khi nhìn thấy đoàn người Văn Trạch đã rời khỏi Thiên Tâm Phong, các đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông mới không nhịn được phát ra tiếng hoan hô.
Từ một đệ tử chân truyền lúc trước ai cũng xem thường, cho tới bây giờ được mọi người hướng tới, thậm chí thanh danh có xu thế vượt qua hai vị đệ tử chân truyền Lý Tử Vân và Khổng Từ , Bạch Nhạc chỉ dùng hơn một tháng thời gian.
Đối với đệ tử Linh Tê Kiếm Tông mà nói, sự tồn tại của Bạch Nhạc bản thân chính là một truyền kỳ!
- Ngươi giỏi lắm, rất giỏi!
Nhìn Bạch Nhạc, Từ Phong lòng đầy vui mừng, vỗ vai Bạch Nhạc nhẹ giọng khen.
- Đệ tử không dám! May mắn gặp dịp, cả gan đi quá giới hạn, xin Từ trưởng lão thứ tội.
Quay lại trước mặt Từ Phong, Bạch Nhạc lại biến về thành một thiếu niên nhu thuận nghe lời, không nhìn ra một chút phong mang.
Trong tông môn, Từ Phong một mực đối đãi không tồi với Bạch Nhạc, bất kể là lúc trước giúp hắn phân phối biệt viện, hay là giúp hắn tranh thủ thân phận đệ tử chân truyền, thậm chí cho tới trận đánh trong sơn cốc, dùng thân thể trọng thương ngăn cản Âm Dương Quỷ Đồng, những cái này đối với Bạch Nhạc mà nói đều là ân tình.
Cho nên, cho dù thành tựu Tử Phủ, lại nhập chủ Thiên Tâm Phong, thân phận dường như không thấp hơn Từ Phong là bao nhiêu, Bạch Nhạc cũng vẫn không có chút kiêu căng.
- Đi nghỉ ngơi đi, Tử Dương Chân Nhân truyền lời, sáng sớm ngày mai lại vào núi, ngươi đã xuất quan, vậy thì cùng đi đi.
Gật đầu, Từ Phong nhẹ giọng phân phó.
- Vâng!
Xoay người lại, Từ Phong xua tay, bay thẳng xuống dưới núi,
- Được rồi, đều giải tán đi.
Tuy đã trút được giận, nhưng việc nên an bài thì hắn vẫn phải tiếp tục an bài, không thể thật sự gạt những đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này sang một bên.
- Đệ tử tuân mệnh.
Một đám đệ tử lập tức khom người lĩnh mệnh, chỉ là trước khi rời đi, đều hành lễ với Bạch Nhạc, sau đó mới lui ra.
Lắc đầu, Bạch Nhạc đứng trên ngọn núi, nhìn phương vị chỗ Vân Mộng Chân, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người quay về động phủ.
Thật lòng mà nói, lúc này, Bạch Nhạc kỳ thật rất muốn gặp Vân Mộng Chân để nói lời cảm tạ.
Nếu không phải có trái Linh Khư Quả đó, chỉ sợ hắn rất có khả năng đã chết rồi, căn bản không thể vượt qua một đạo tử quan này.
Nhưng người của Đạo Lăng Thiên Tông đã đến, hắn chỉ có thể ép phần tâm tư này ở đáy lòng.
Vào lúc thế này, khiến người ngoài phát hiện sự khác thường trong quan hệ của hắn và Vân Mộng Chân, chỉ sợ tuyệt đối không phải là chuyện tốt, điểm này, Bạch Nhạc biết rõ trong lòng.
Lúc trước khi còn chưa hiểu gì, dám nói đuổi kịp bước chân của Vân Mộng Chân, đó là nghé con mới sinh không sợ hổ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, theo thực lực đề thăng, Bạch Nhạc càng lúc càng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Vân Mộng Chân.
Đây mới là dường dài mênh mông.
Đương nhiên, cho dù gian nan, nhưng trong lòng Bạch Nhạc vẫn tràn đầy tự tin.