Ngoài Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân ra thì Tư Đồ Lăng Phong chính là người đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông. Bây giờ cũng chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước chân vào Tinh Hải.
Trọng trận tỉ thí trước, Tư Đồ Lăng Phong thậm chí còn chưa ra tay thì tất cả những người đụng độ với hắn ta đều trực tiếp lựa chọn nhận thua.
Bây giờ, Triệu Thụy lại nói có thể mời được Tư Đồ Lăng Phong đến để ngăn chặn Bạch Nhạc, vậy chẳng phải có phần hơi khoa trương rồi hay sao.
- Rất đơn giản!
Triệu Thụy nhìn Vệ Phạm Dạ, bình tĩnh nói:
- Ta chỉ kể lại với Tư Đồ sư huynh tất cả những gì mà ngươi đã kể với ta mà thôi.
- ...
Nghe đến dây, mí mắt Vệ Phạm Dạ đột nhiên giật giật, nhưng đến cuối cùng cũng không nói câu nào.
Triệu Thụy liếc Vệ Phạm Dạ rồi tiếp tục nói:
- Tư Đồ sư huynh bảo ta nói với ngươi, nếu như huynh ấy tự mình ra tay thì đến trưởng lão cũng không cứu nổi Bạch Nhạc. Nếu có thể khiến Bạch Nhạc tự bại lộ thân phận thì coi như ngươi lập công đầu. Còn nếu ngươi dám gạt huynh ấy... thì Thượng Cổ Cấm Địa sẽ là nơi chôn thân của ngươi.
- ...
Tuy là Vệ Phạm Dạ ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe được câu này, tim hắn vẫn cứ đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Tên Triều Thụy này căn bản là đang dùng mạng sống của hắn để đặt cược.
Nếu như không phải đang ở Đạo Lăng Thiên Tông, có lẽ hắn chắc đã tính sổ với Triều Thụy rồi. Nhưng bây giờ, cục tức này chỉ có thể cố mà nhịn xuống.
- Triệu Thuy huynh yên tâm, chuyện này, ta nắm chắc một trăm phần trăm rồi.
...
Một đêm không nói gì, sáng hôm sau, Bạch Nhạc vẫn đúng giờ mà đến trước võ đài. Bây giờ, cả Vân Hải dường như đã ngồi chật kín người, bao gồm cả những người đã bị loại trong những vòng trước đó.
Những trận đấu trước còn có người không thèm để tâm đến, vậy mà giờ, mỗi một trận đấu đều thu hút rất nhiều người đến xem, không một ai muốn bỏ lỡ.
Phía xa xa, Bạch Nhạc đã thấy người của Thái Cực Đạo.
Khoảng cách có hơi xa, nên Bạch Nhạc không nghe thấy bọn họ đang nói gì, những cũng đủ để thấy nụ cười khinh bỉ trên mặt của bọn chúng, thấy được bọn chúng chỉ chỉ trỏ trỏ một cách khinh miệt.
Dù có đi đến bước đường này thì trong mắt của các đệ tử Thái Cực Đạo, Bạch Nhạc cũng chỉ là đồ dế nhũi mà thôi.
Đúng vậy, là dế nhũi.
Một con dế nhũi đến từ ‘ao làng’, may mắn đu bám được Đại Càn vương triều, cam tâm tình nguyện biến thành hạng chó săn ti tiện cho Đại Càn vương triều.
Đối đầu với Đỗ Phi, Bạch Nhạc hoặc là trực tiếp nhận thua, hoặc là bị đánh như một con chó, không còn tí mặt mũi nào.
Bạch Nhạc hít một hơi thật sâu, đến giây phút này, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vón dĩ hắn cứ luôn có một chút gì đó do dự trong lòng, suy cho cùng thì những gì mà Thư Khánh Dương nói cũng rất có lý, tạm thời nhẫn nhịn nhưng lại có thể an toàn có được tư cách vào Thượng Cổ Cấm Địa, cũng rất hợp lý.
Nhưng vào thời khắc này, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của các đệ tử Thái Cực Đạo kia, trong lòng hắn lại trở nên cương quyết.
Đối với hắn mà nói, có một số việc còn quan trọng hơn cả cơ duyên.
Bây giờ đám người này dám cười cợt, xem nhẹ hắn, nếu như hắn thật sự nhận thua, thì những người khác sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt gì, Vân Mộng Chân sẽ nghĩ hắn ra sao?
Mặc dù ở đây Bạch Nhạc không thể nhìn thấy được bóng hình của Vân Mộng Chân, nhưng Bạch Nhạc lại có một cảm giác Vân Mộng Chân nhất định sẽ xem trận đấu lần này.
Hắn đã từng thề với Vân Mộng Chân, cũng muốn khiến Vân Mộng Chân có thể thấy được một Bạch Nhạc vừa mạnh mẽ vừa tự tin, chứ không phải là một Bạch Nhạc vì cơ duyên, vì mục đích mà khom lưng cúi đầu.
Quả thật, Vân Mộng Chân có lẽ sẽ hiểu, là hắn vì không thể bộc lộ thân phận của bản thân mới nhận thua, nhưng... Bạch Nhạc không thể nào thuyết phục được bản thân.
Người luyện kiếm, tính tình cũng sẽ giống như thanh kiếm, thà gãy không cong.
Con đường này vốn không hề dễ đi, đến được ngày hôm nay, Bạch Nhạc thậm chí không còn thấy tí hy vọng nào, càng không nắm chắc được phần thắng. Thứ khiến hắn có thể đi tới hôm nay chỉ vì một dũng khí. Nếu chút dũng khí này mất đi, e là không đi nổi nữa.
Dù sao cũng đã có thể đi được đến hôm nay, nếu như bây giờ lùi bước, vậy thì sau này cũng sẽ có lần hai, lần ba, cứ thế cho đến khi không còn dũng cảm để tiến về phía trước.
So với sự dũng cảm và tự tin này, thì thắng thua thật sự không hề quan trọng.
Thua rồi còn có thể thắng lại, nhưng mất đi cơ hội tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa này thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ không thể tìm được một cơ hội nào khác. Dũng khí này, niềm tin này nếu như mất đi, vậy sẽ không còn có thể đứng dậy.
Nháy mắt, Bạch Nhạc hơi nhấc chân, cả người trực tiếp bay thẳng lên võ đài.
- Đại Càn vương triều, Bạch Nhạc. Xin Đỗ sư huynh chỉ giáo!!!
Câu nói này vừa nói ra, dù là Đỗ Phi cũng không khỏi có chút bất ngờ.
Trên thực thức tế, trước đó hắn đã nhận được tin tưc nói có thể Bạch Nhạc sẽ trực tiếp nhận thua. Điều này không những khiến hắn rất không vui mà còn làm cho hắn thêm khinh bỉ sự hèn hạ của Bạch Nhạc.