Nhìn bóng lưng Đỗ Phi rời đi, giờ khắc này, lần đầu tiên Bạch Nhạc cảm nhận được khí phách Thiên tông trên người của đối phương.
Trước đó, Bạch Nhạc không có thiện cảm mấy với Thái Cực Đạo. Nói thực lòng, không chỉ mỗi Thái Cực Đạo mà đối với cả tam đại Thiên tông, Bạch Nhạc đều không có mấy cảm tình.
Nhưng lựa chọn của Đỗ Phi bây giờ đã khiến trong lòng hắn có cái nhìn khác với những Thiên tông này.
Bọn họ kiêu ngạo tự cao, có chút không coi ai ra gì, chính điều đó đã khiến người khác nảy sinh cảm giác ghét bỏ.
Nhưng mà ngay lúc này, sự kiêu ngạo đó lại có vẻ rất đáng quý, thật sự khiến người ta phải cảm thán.
Đương nhiên, trong đó bao gồm lý do là bởi theo như thân phận của Đỗ Phi, dù trận chiến này hắn có bại đi nữa, hắn vẫn có thể dễ dàng lấy được một vị trí trong số những người thua. Thậm chí kể cả khi không có thứ này, ba vị trí mà tam đại Thiên tông đang chiếm giữ cũng có thể giúp hắn thuận lợi tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa.
Nhưng dù nói thế nào, hành động của Đỗ Phi vẫn để lại chút thiện cảm trong lòng Bạch Nhạc, dường như trong vô thức, sự đối địch của hắn với tam đại Thiên tông cũng giảm không ít.
...
Khốn kiếp!!!
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, tất nhiên đây là kết quả tốt nhất, còn đối với bọn Triệu Thụy thì đó quả là một kết quả vô cùng tệ hại.
Bạch Nhạc giống như phát điên mà liều mạng với Đỗ Phi, vốn dĩ chuyện đó là kết quả bọn họ vô cùng muốn thấy. Chỉ có điều Bạch Nhạc thân có Cực Hàn Băng Hoa, có thể thoát khỏi con đường chết, căn bản không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Bời vậy, cho dù Linh Phong Chân Nhân tuyên bố Bạch Nhạc thua thì bọn họ vẫn có thể chấp nhận. Bởi dẫu sao, chỉ cần có Tư Đồ Lăng Phong ở đó thì mục đích ắt có thể đạt thành.
Chỉ có điều bọn họ trăm vạn lần không ngờ được, trong khoảnh khắc cuối cùng, Đỗ Phi lại dứt khoát chọn chịu thua.
Hắn chịu thua lần này thì thôi đi, nhưng hành động đó lại trực tiếp đẩy Bạch Nhạc vào Thượng Cổ Cấm Địa.
Quy tắc là vậy, mặc dù bọn họ đã từng làm khó dễ Bạch Nhạc, nhưng trong tình huống này, quả thực chỉ có thể nói là không còn đường xoay chuyển.
Sớm biết chuyện sẽ đến nước này, thế nào thì họ cũng không để tên ngốc Đỗ Phi đi so đấu trận này với Bạch Nhạc. Kể cả để Triệu Thụy tự mình ra tay cũng còn tốt hơn phải nhận kết quả như vậy.
- Triệu sư huynh đừng tức giận!
Thấy Triệu Thụy phiền não, Vệ Phạm Dạ lại lên tiếng:
- Để hắn vào trong Thượng Cổ Cấm Địa có khi lại tốt hơn. Dù sao, nếu như hắn mà chịu thua thì cùng lắm chúng ta chặn hắn ở bên ngoài Thượng Cổ Cấm Địa thôi, còn nếu hắn muốn lao đầu vào chỗ chết thì.... chúng ta trực tiếp ra tay với hắn trong Thượng Cổ Cấm Địa là được. Đến lúc đó, hắn chết là cái chắc.
Triệu Thụy nghe Vệ Phạm Dạ nói, lúc này mới tỉnh táo lại, chỉ có điều sắc mặt của hắn ta vẫn âm lãnh như trước.
- Vệ Phạm Dạ, chính ngươi nói hắn là Yến Bắc Thần, nhưng mà đến nay đã có nhiều người ra tay như vậy mà vẫn bị hắn đánh bại, thậm chí Đỗ Phi cũng không thể làm hắn bại lộ thân phận, không phải là ngươi ăn nói vô căn cứ đấy chứ?
Nói đến đây, trong mắt Triệu Thụy lộ ra một chút sát khí.
Chuyện này lúc đầu chỉ có mình hắn ta biết, nhưng để ép Bạch Nhạc lộ ra thân phận, hắn ta mới mời tam thúc Triệu Cảnh Xương hỗ trợ, lúc này hắn ta đành phải để lộ chút tin tức. Sau đó hắn ta lại mời Tư Đồ Lăng Phong, lúc bấy giờ Triệu Thụy mới nói rõ thêm.
Nếu nước đi này mà tính sai, vậy thì không chỉ có mỗi Vệ Phạm Dạ mất mặt mà ngay cả hắn ta cũng không còn mặt mũi nào, địa vị của hắn ta trong lòng đối phương còn bị ảnh hưởng nữa.
Chuyện này đối với hắn ta mà nói thì không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Giả sử Vệ Phạm Dạ thật sự ăn nói lung tung thì chẳng cần người khác ra tay, chính hắn ta sẽ giết Vệ Phạm Dạ cho hả giận.
Mí mắt Vệ Phạm Dạ nảy lên, trong lòng hắn cũng phiền não muốn chết.
- Mẹ nó thật sự là ngu xuẩn, đến bây giờ mà còn nghi thần nghi quỷ, mẹ nó còn dám uy hiếp ông đây. Nếu không phải đang ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, ông đây đã sớm làm thịt mi rồi!!!
Trong lòng hắn mắng to, nhưng đến lúc mở miệng thì đã hoàn toàn biến thành một vẻ mặt khác.
- Triệu sư huynh, đến lúc này rồi mà huynh còn không tin ta sao? Nếu không dám chắc thì sao ta dám tùy tiện mở miệng chứ. Vả lại, cũng chính vì khó có thể bóc trần thân phận của Bạch Nhạc nên mới càng chứng minh phán đoán của chúng ta là đúng.
Vệ Phạm Dạ lắc đầu, tiếp tục nói:
- Bạch Nhạc có xuất thân là một tên đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, cứ cho là hắn có chút cơ duyên đi, nhưng sao có thể đạt được bảo vật như Cực Hàn Băng Hoa cơ chứ?
- Nếu thật sự chỉ là một đệ tử của một môn phái nhỏ nhoi tầm thường, hắn dựa vào cái gì mà có thể làm bốn bề kinh ngạc trong Đại hội Đạo môn được? Bây giờ những thứ mà hắn đang che giấu chỉ càng làm thân phận của hắn được xác định rõ mà thôi. Nay hắn càng trèo cao thì sau này chết lại càng thảm.
Nghe vậy, lúc này sắc mặt Triệu Thụy mới dịu xuống.