Dưới tình cảnh như này, Bạch Nhạc nếu chỉ dựa vào nửa tòa Tinh Cung mà muốn thắng được đối phương thì chẳng khác nào người ngốc nói mê.
Nhưng vào lúc Bạch Nhạc sắp không chống cự nổi nữa thì trong cơ thể hắn đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, trong phút chốc, một đóa hoa băng tuyệt đẹp bất ngờ nở rộ.
Cực Hàn Băng Hoa.
Lúc bình thường, Bạch Nhạc căn bản không thể nào điều điều động được Cực Hàn Băng Hoa, nhưng trong cảnh chém giết điên cuồng này, đến cả Tinh Cung cũng bị vỡ nát, nó bèn xuất hiện lần nữa để bảo vệ Tinh Cung sắp vỡ vụn của Bạch Nhạc.
Đồng thời, đây không phải là kết thúc, trong lúc Cực Hàn Băng Hoa nở hoa thì cũng theo đó mở rộng đến Thái Cực Đồ, như thể sắp đối kháng Thái Cực Đồ vậy.
- Dừng tay!
Hai người đi đến tình cảnh như bây giờ, trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, thân hình ông ta hơi run, lập tức có một luồng tinh lực đáng sợ bộc phát, giống như biển sao đột nhiên bao phủ, chỉ trong tích tắc, không gian xung quanh đã bị chặn lại.
Cho dù là Cực Hàn Băng Hoa, thanh kiếm đó, hay là Thái Cực Đồ thì đứng trước sức mạnh này cũng không thể chống đỡ mà ngay lập tức bị chặn lại.
Rầm...
Sức mạnh của Tinh Hải bất ngờ bộc phát, cả hai người Bạch Nhạc và Đỗ Phi đồng thời đều bị sức mạnh kinh khủng này đẩy ra, ngã xuống dưới võ đài.
Cả hai đều hơi nhếch nhác, nhưng dù có rơi xuống dưới võ đài thì bọn họ vẫn có chút không phục.
Trên thực tế, vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang hướng về vị trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông vừa mới xuất chiêu.
Linh Phong Chân Nhân.
Những người ở gần võ đài lập tức hành lễ với Linh Phong Chân Nhân.
Lúc này, Bạch Nhạc và Đỗ Phi cùng đồng thời khom người hành lễ.
Trận này, bọn họ căn bản chưa phân được thắng bại thì đã bị Linh Phong chân nhân ra tay ngăn chặn, như vậy mặc dù tránh được cảnh thương tích đầy mình, thậm chí có thể là kết cục ngọc nát đá tan, nhưng cũng đồng cũng khiến việc thắng thua của trận đấu này mơ hồ.
Trận đấu này đánh thành thế này, nên xem là ai thắng đây?
Linh Phong Chân Nhân từ từ nhìn xuống hai người bọn họ, bình thản nói:
- Bạch Nhạc, nếu bản tọa không nhìn nhầm, trong cơ thể ngươi chính là Cực Hàn Băng Hoa?
Bị đối phương một câu vạch trần, Bạch Nhạc lại không hề tỏ vẻ hoảng hốt.
Cực Hàn Băng Hoa là hắn có được từ Hàn Đàm của Quảng Hàn Thiên Cung, nhưng trên thế gian, người biết chuyện này chỉ có mình Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân không thể nào bán đứng hắn, còn người khác chắc chắn không thể nào biết được chân tướng.
Bạch Nhạc hơi cúi người, đáp:
- Vâng.
Linh Phong Chân Nhân lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, bình tĩnh hỏi:
- Cực Hàn Băng Hoa là chí bảo, ngươi từ đâu có, bản tọa không quan tâm. Nhưng, trận so tài này đã nói rõ không được phép sử dụng những pháp bảo có tính phòng ngự, Cực Hàn Băng Hoa tuy không phải pháp bảo, nhưng công dụng của nó trong trận đấu này chẳng khác nào bảo vật để phòng thủ, do đó bản tọa phán ngươi thua, ngươi có phục không?
Đối diện với kết quả như này, Bạch Nhạc hơi chùng xuống, không biết phải nói gì.
Tuy Cực Hàn Băng Hoa không phải do hắn cố tình triệu hồi, nhưng hắn cũng phải thừa nhận nếu không có Cực Hàn Băng Hoa thì trận đấu này, hắn chắc chắc cũng sẽ thua.
Nếu đã như vậy, đối phương lấy cớ đó để phán hắn thua thì hắn cũng không có cớ gì để phản bác.
Bạch Nhạc yên lặng một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Chỉ là lần này, Bạch Nhạc vẫn chưa nói thành lời, Đỗ Phi đã lập tức ngắt lời:
- Linh Phong trưởng lão, ta nhận thua.
Câu nói này của Đỗ Phi lập tức khiến cả khán đài trở nên náo động.
Ai cũng có thể thấy những gì mà Linh Phong trưởng lão nói đều rất có lý, nghiêm túc mà xem xét thì trận đánh này thật sự là Bạch Nhạc thua một bậc, nhưng trong tình huống này, Đỗ Phi lại chủ động nhận thua, thật sự không một ai có thể ngờ đến.
Cũng không đợi những người khác phải hỏi, Đỗ Phi đã tự mình nói:
- Pháp bảo có tính phòng thủ là pháp bảo có tính phòng thủ, Cực Hàn Băng Hoa là Cực Hàn Băng Hoa. Sau này lúc ngươi có thể hoàn toàn luyện thành Cực Hàn Băng hoa thì sức mạnh của nó sẽ thuộc về ngươi. Nếu thắng bằng cách đó, Đỗ Mỗ đây không cần.
Đỗ Phi chắp tay hành lễ, quay qua phía Linh Phong Chân Nhân, nói:
- Linh Phong Chân Nhân, người vẫn chưa công bố kết quả, vậy ta có thể nhận thua chứ?
Linh Phong Chân Nhân nhìn Đỗ Phi bằng ánh mắt sâu xa, sau đó ông ta mới chậm rãi cất lời:
- Nếu ngươi sẵn lòng nhận thua thì tất nhiên có thể.
- Vậy thì được.
Đỗ Phi gật đầu, hắn lập tức quay sang phía Bạch Nhạc:
- Bạch Nhạc, ta đã nhớ rõ ngươi.... Chẳng bao lâu sau, chúng ta sẽ còn gặp lại. Đến lúc đó chắc chắn sẽ làm một trận phân cao thấp chân chính.
Tuy rằng Đỗ Phi không nói rõ, nhưng Bạch Nhạc cũng hiểu được đối phương đang ám chỉ Thượng Cổ Cấm Địa.
So đấu ở đây có một quy tắc bắt buộc là không được làm chết người. Nhưng nếu thật sự tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa thì không cần phải kiêng nể gì, đến lúc đó, không còn ai cản trở, hắn có thể phân thắng bại với Bạch Nhạc, thậm chí có thể nói là.... sống còn.
Nói xong, Đỗ Phi không đợi Bạch Nhạc đáp lời đã trực tiếp xoay người bỏ đi.