Đỗ Phi lạnh nhạt cười, bàn tay từ từ hạ xuống, Thái Cực Đồ lập tức rơi xuống chỗ Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc vào thời khắc đó, thật sự đã cảm nhận được cảm giác chết chóc đáng sợ. Thái Cực Đồ từ trong không trung rơi xuống đó, giống như bức tranh chết chóc đang xoay tròn.
Mặc dù Bạch Nhạc không rõ Thái Cực Đồ rốt cuộc thần thông đến cỡ nào, nhưng bản năng hắn nói cho hắn biết, chỉ cần thật sự rơi vào Thái Cực Đồ, hắn chắc chắn sẽ chết ở trong đó.
Đây là một võ đài, chứ không phải là nơi để liều mạng ngươi chết ta sống.
Chỉ cần Bạch Nhạc nhận thua, cứ cho là Đỗ Phi không muốn bỏ qua thì cũng sẽ có trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông ra tay ngăn chặn. Hơn nữa, bây giờ nhận thua thì Bạch Nhạc sẽ không bị thương gì, giống như Thư Kính Dương nói, hắn cứ cạnh tranh với người trong nhóm thua cũng được.
Đây dường như là lựa chọn không bị tổn thất nhất.
Trên thực tế, Đỗ Phi lên tiếng nhắc nhở là bởi vì hôm nay Bạch Nhạc dám đối đầu với hắn, khiến cho Đỗ Phi cũng có mấy phần tán thưởng, nên mới thủ hạ lưu tình.
Chỉ là, những suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu thì đã bị Bạch Nhạc đánh tan.
Nhận thua có lẽ là một lựa chọn thông minh nhất, nhưng tuyệt đối không phải là con đường mà Bạch Nhạc sẽ lựa chọn.
Trong tích tắc, cả thế giới dường như đều tĩnh lặng lại.
Trong khoảng thời gian một tháng này, Bạch Nhạc không chỉ năm trận năm thắng, mà còn là năm chiến thắng liên tiếp, cảm ngộ kiếm đạo của bản thân cũng không ngừng nâng cao, chỉ là vẫn còn thiếu cơ hội được đột phá mà thôi.
Bước ngoặt này, chỉ có trong lúc sinh tử mới có khả năng bộc phá cao nhất.
Bỗng chốc, bảy ngôi sao trong Tinh Cung phía sau Bạch Nhạc đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt. Tuy nhiên, trong thời khắc này, thứ thu hút ánh nhìn của người khác không phải là bảy ngôi sao này, mà chính là Kiếm Ảnh trong Tinh Cung.
Vốn chỉ là một Kiếm ảnh tầm thường, nhưng trong thời khắc này dường đang hiếm lấy vật chủ, rồi hóa thành một thanh thần kiếm khai thiên.
Liều mạng.
Dù cho có đối mặt với Thái Cực Đồ sức mạnh vô biên của Đỗ Phi, Bạch Nhạc vẫn lựa chọn cách điên rồ nhất, liều mạng đối đầu.
Trên thế giới này, lý do để bỏ cuộc có hàng ngàn hàng vạn, nhưng lý do để tiếp tục kiên trì thì mãi mãi chỉ có một.
Nếu không dám buông bỏ chấp niệm về sinh tử, thì làm sao có thể phá vỡ được giới hạn, đổi lại sự đột phá giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Trong thiên hạ này, có rất nhiều người thấy được sức mạnh, sự kiêu căng cũng như nét thanh lịch của Bạch Nhạc, nhưng có mấy ai ý thức được trong xương tủy kẻ này là sự cố chấp và điên rồ đâu?
Nếu Bạch Nhạc không điên rồ như vậy thì làm sao có thể trong khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi đã bước được đến địa vị như ngày hôm nay.
Tu hành, từ trước đến nay không phải là việc mà chỉ cần thiên phú trời cho và cơ duyên thì nhất định sẽ thành công, mà sau đó còn là mồ hôi và một tâm chí kiên cường, không dễ dàng bỏ cuộc.
Oành!!!
Trong tích tắc, Bạch Nhạc và Tinh Cung cùng va chạm với Thái Cực Đồ, bóng kiếm kinh người, giống như thần kiếm xé toạc bầu trời, chém sâu vào Thái Cực đồ.
Điên rồ!!!
Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu của mỗi một người trên khán đài đang chứng kiến trận đánh này.
Dù là trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông phụ trách quản lý trận so tài này, bấy giờ cũng không hơi cau mày.
Cục diện bây giờ dường như đã mất kiểm soát. Đến bước đường này, dù là ông ta thì cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm là nếu trận này đánh tiếp liệu có ai phải bỏ mạng hay không.
Không phải ông ta không có khả năng, mà quả thật vì cả hai người này bây giờ đều đang rất điên cuồng.
Không ai muốn nhượng bộ, cho dù là Bạch Nhạc hay Đỗ Phi đều kiêu căng tự phụ, đánh tới nước này, chẳng ai cam tâm dâng chiến thắng cho người.
Bây giờ không còn là vấn đề về lợi ích nữa, mà là vấn đề về tôn nghiêm.
Rắc, rắc!!!
Một kiếm ảnh mạnh mẽ va chạm vào Thái Cực Đồ, nháy mắt phát ra tiếng vỡ nát. Thái Cực Đồ bị kiếm này chém ra một vết rách, tựa như bức tranh bình thường bị bổ đôi.
Nhưng kiếm ảnh chém vào Thái Cực Đồ cũng bị cắn nát trong vòng xoáy màu đen mà vỡ vụn.
Phụt...
Cùng lúc đó, cả hai người Bạch Nhạc và Đỗ Phi đồng thời thổ huyết, nhưng dù cho có như vậy thì bọn họ vẫn không một ai chịu lùi bước.
Thái Cực Đồ bị xé toạc, thanh kiếm đó đồng thời cũng vỡ nát, không đến phút cuối cùng thì có lẽ sẽ không một ai có thể biết trước được kết quả.
Chữ ‘tàn nhẫn’ này, dường như hai người họ đều đồng thời đạt đến cực hạn.
Chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, nhưng lại dài như một thế kỷ.
Vượt qua sự điên cuồng ban đầu, giờ đây giữa hai người đã biến thành một cuộc tỉ thí khốc liệt về thực lực.
Nhưng hiển nhiên, trong trận đấu khốc liệt về thực lực này, vẫn là Bạch Nhạc gặp bất lợi.
Đỗ Phi không phải loại người mới mới bước chân vào Tinh Cung một cách miễn cưỡng như Lục Xán có thể so sánh. Hắn ta có thể giữ vững bị trí mười người đứng đầu trong số đệ tử chân chuyền của Thái Cực Đạo, bản thân lại có tu vi Tinh Cung hậu kỳ, hơn nữa hắn tu thành Thái Cực Đồ, còn dung hợp được Tinh Cung và Thái Cực Đồ, càng thêm dũng mãnh.