Ngô Văn Uyên thở dài một hơi, hắn quay đầu lại cười khổ:
- Ngươi không trách ta là ta đã thấy vui lắm rồi, cần gì phải nói tạ ơn nữa.
Nếu Ngô Văn Uyên đã nói toạc, Bạch Nhạc cũng không cần che giấu làm gì. Hắn ngập ngừng hỏi:
- Điện hạ không muốn ta giết hắn?
- Không sai!
Ngô Văn Uyên gật đầu không chút do dự, hắn trực tiếp giải thích:
- Bạch Nhạc, ngươi phải hiểu là trong hoàng gia, không có tình thân ruột thịt. So với ngươi, thậm chí ta còn muốn giết hắn hơn. Chỉ tiếc là.... ta không thể.
Như đoán được Bạch Nhạc đang nghĩ gì, Ngô Văn Uyên tiếp tục nói:
- Ta biết, ngươi không quan tâm mấy thứ này, thậm chí ngươi cũng không sợ nếu phải phản bội lại Đại Càn vương triều. Nhưng mà... không đáng.
Bạch Nhạc làm Thanh Châu phủ chủ, tuy trên danh nghĩa hắn là thần tử Đại Càn vương triều, nhưng trên thực tế Thanh Châu được khống chế hoàn toàn bởi Bạch Nhạc, căn bản không chịu sự quản chế của Đại Càn vương triều.
Bây giờ nơi mà Đại Càn vương triều có thể hoàn toàn kiểm soát chỉ có mỗi Ung Châu. Nếu Bạch Nhạc giết Tam hoàng tử, phản bội Đại Càn vương triều cũng chả có gì to tát, cùng lắm thì không được bước chân vào Ung Châu nữa mà thôi, nhưng với Ngô Văn Uyên, kết quả này không làm hắn thỏa mãn.
Kẻ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế với hắn không chỉ có mỗi Tam hoàng tử. Nếu giết được Tam hoàng tử, hắn vẫn còn có những đối thủ khác.
Cho nên việc giết đối phương còn không có ích bằng việc hắn củng cố lực lượng của mình cho mạnh lên.
Việc giúp Bạch Nhạc tăng cường thực lực Thanh Châu chính là đang tăng mạnh thực lực của hắn, dù trên thực tế thì chưa chắc Bạch Nhạc đã nghe theo sự sai khiến của hắn. Nhưng kể cả vậy, chỉ cần có cái danh đó, đối với hắn mà nói đã là một sự trợ giúp lớn.
Ngược lại, nếu thật sự để Bạch Nhạc giết Tam hoàng tử, trở mặt với Đại Càn vương triều thì đó mới là tổn thất lớn với hắn.
Bạch Nhạc vốn là kẻ thông minh, trước đó chẳng qua hắn không hiểu được tâm tư của hoàng tử như Ngô văn Uyên mà thôi. Bây giờ nghe được từ ‘không đáng’, hắn liền hiểu.
Nhưng đối với Bạch Nhạc, đây cũng chẳng phải việc gì căng thẳng.
Ngô Văn Uyên muốn mượn sức hắn, điều này không ảnh hưởng gì to tát, tất nhiên không làm hắn thấy phản cảm.
Huống chi, ba nghìn bộ áo giáp và vũ khí tiêu tốn gần một ngàn vạn linh thạch. Kiểu bồi thường như vậy, kể cả có xem như là mua một cái mạng cũng đủ rồi.
Bạch Nhạc chắp tay, nhẹ giọng nói:
- Điện hạ yên tâm, ta hiểu rõ. Nhưng chỉ có một việc... Bất kể là lúc nào, nếu như Tam hoàng tử dám có ý đồ với người bên cạnh ta, ta chắc chắn sẽ giết hắn.
- Ha ha, tất nhiên là vậy rồi.
Đương nhiên Ngô Văn Uyên biết Bạch Nhạc lo lắng cái gì, hắn nhẹ giọng nói:
- Dù vị Tam ca này của ta có chút hồ đồ, nhưng mà Thập Nhất đệ lại là một người hiểu chuyện. Hắn sẽ không duỗi tay đến Thanh Châu, ngươi có thể yên tâm.
- Giờ không còn sớm nữa, ta không quấy rầy điện hạ.
Bạch Nhạc vuốt cằm, đứng dậy cáo từ.
- Bạch Nhạc...
Thấy Bạch Nhạc định đi, Ngô Văn Uyên lập tức trầm giọng nói:
- Cẩn thận!
Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, sau đó hắn cong môi nở một nụ cười tươi. Bạch Nhạc chắp tay với Ngô Văn Uyên rồi dứt khoát rời khỏi.
...
- Sao hắn dám khinh ta như vậy?
Triệu Thụy trở về động phủ xong liền nổi cơn giận dữ, mặt hắn ta đã đỏ bừng lên.
Thật ra chuyện này không liên quan gì tới hắn ta, nhưng khi bị Bạch Nhạc khinh thường, hắn ta lại cảm thấy mất mặt, sao có thể không giận cho được.
Vệ Phạm Dạ theo Triệu Thụy trở về, trong lòng hắn giờ đây chỉ còn lại sự khinh miệt, chẳng qua hắn không thể hiện điều đó ra mặt.
- Cứ để cho hắn vui thêm hai ngày nữa, Triệu sư huynh... Thượng Cổ Cấm Địa sắp mở ra rồi.
- Đúng.
Trong mắt Triệu Thụy lộ ra nét hung tàn, hắn ta lạnh lùng nói:
- Không cần biết hắn có phải là Yến Bắc Thần hay không, ta cũng nhất định sẽ giết hắn! Không một ai có thể cứu hắn được!!!
Vệ Phạm Dạ nghe thấy lời này cũng thở phào một hơi.
Hắn cố nhịn không thể hiện ra sự khinh bỉ cũng chỉ vì đợi được câu này của Triệu Thụy.
Bây giờ Bạch Nhạc đã để ý tới hắn, việc cấp bách trước mắt là dụ Triệu Thụy trở thành kẻ chết thay.
Ở đây, Triệu Thụy có thể điều động lực lượng, bản thân hắn không thể so bì dược.
Nhưng nếu muốn giết Bạch Nhạc... Vệ Phạm Dạ hiểu rõ hơn ai hết, điều đó khó hơn nhiều so với dự đoán.
Chỉ cần để một vài kẻ dò đường chịu chết, miễn không phải hắn đi tiên phong là được.
...
- Bạch huynh đệ, mau lấy kiếm ra cho ta xem!!!
Bạch Nhạc vừa mới trở lại Tử Dương Phong, Văn Trạch đã vội vã nghênh đón.
Dù chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng hắn đã được nghe kể.
Thân phận của thư sinh vốn không phải là bí mật gì, chỉ cần hơi để ý một chút là đã có thể biết được lai lịch của thanh kiếm này.
Bạch Nhạc trợn mắt, tức giận mắng:
- Gì đây, cứ vậy mà lấy ra cho huynh xem, huynh tưởng mình đang đi chợ đấy à?
- Đi chợ cái gì chứ, cứ nói linh tinh!
Văn Trạch đen mặt, hắn tiếc hận mà mắng Bạch Nhạc:
- Đây chính là bảo kiếm do đích thân Diệp Huyền đại sư chế tạo, huynh biết điều đó có nghĩa là gì không? Cái đồ phá gia chi tử này.