- Không biết!
Bạch Nhạc bĩu môi, tức giận nói:
- Nhanh lên, giúp ta tìm một tĩnh thất(*), trước hết ta cần phải luyện hóa lại kiếm đã.
(*)Tĩnh thất: gian phòng yên tĩnh
Nhắc tới chuyện chính, Văn Trạch cũng hiểu được nặng nhẹ, hắn gật đầu, vẻ mặt có chút hâm mộ:
- Yên tâm đi, ta đã sớm chuẩn bị cho huynh rồi! Nhưng mà huynh cho ta nhìn cái đã.
Bạch Nhạc trợn mắt, không thèm để ý tới hắn mà tự đi về phía tĩnh thất.
- Khoan khoan, không cho xem thì huynh cũng phải nói cho ta biết kiếm này tên là gì chứ.
- Ta cũng vừa mới được nhận, sao mà ta biết được nó tên là gì.
Bạch Nhạc không quan tâm, hắn bước vào tĩnh thất, miễn cưỡng đáp lời.
Gọi là gì đây?
Nghịch Ma Kiếm, cái tên này có ý nghĩa quá ghê gớm, tất nhiên Bạch Nhạc không thể nào đặt như vậy.
Bạch Nhạc không cho người khác nhìn Nghịch Ma Kiếm không chỉ bởi vì kiếm vẫn chưa nhận chủ, có nguy cơ bị kẻ khác cướp đi mà quan trọng nhất là trước khi luyện hóa được kiếm, Bạch Nhạc không dám chắc người khác có thể phát hiện ra điều gì lạ thường hay không.
Phải biết là Diệp Huyền đại sư biết thân phận của hắn, hơn nữa thanh Nghịch Ma Kiếm này cũng không phải được tạo ra để giúp hắn che giấu thân phận. Nghiêm túc mà nói, nó được tạo ra không phải cho Bạch Nhạc, mà là cho Yến Bắc Thần.
Tĩnh thất bên trong Đạo lăng Thiên Tông đều có bố trí cấm chế.
Tuy cấm chế không mạnh, chỉ có tác dụng che giấu khí tức, nhưng bình thường cũng không ai xông vào. Có thể nói tĩnh thất là một nơi khá an toàn.
Bạch Nhạc thư giãn tinh thần một lúc, giờ hắn mới lấy Nghịch Ma Kiếm ra.
Dưới tình huống không bị kích động, Nghịch Ma Kiếm thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, toàn thân ánh lên màu tím. Nếu không như thế, chỉ cần đặt ở chỗ này đã có không biết bao nhiêu người có thể phát hiện ra chỗ lạ kỳ của nó.
Ngón tay Bạch Nhạc vuốt nhẹ dọc theo thân kiếm, nơi ngón tay chạm vào chỉ thấy xúc cảm lành lạnh.
Nghịch Ma Kiếm không có vỏ kiếm, Bạch Nhạc trực tiếp để lộ lưỡi kiếm trong không khí. Nhìn qua thấy kiếm có vẻ thường thường, không có ánh sáng lạnh làm chấn động bốn phương như những bảo kiếm khác.
Ý niệm vừa được khơi lên, Bạch Nhạc hơi dùng sức lên ngón tay, nhất thời hắn đã bị lưỡi kiếm cắt ra một vết đứt. Máu tươi nhỏ xuống trên thân kiếm tạo nên một vẻ đẹp kiều diễm khác thường.
Dù nhìn về ngoài không có gì đặc sắc, nhưng Nghịch Ma Kiếm còn sắc bén hơn so với tưởng tượng.
Phải biết, ngón tay Bạch Nhạc không giống với người bình thường. Thông Thiên Ma Thể mạnh mẽ vô cùng, Bạch Nhạc hiểu rõ hơn ai hết. Đao kiếm bình thường dưới tình huống không thôi thúc linh lực, kể cả có dùng lực chém vào người Bạch Nhạc cững đừng mong để lại trên người hắn dù chỉ là một chút vết tích, chứ chưa nói đến việc đổ máu.
Điều làm cho Bạch Nhạc càng thêm kinh ngạc là máu tươi nhỏ xuống từ ngón tay hắn lên thân kiếm nháy mắt đã dung nhập vào thân kiếm, trực tiếp bị kiếm cắn nuốt.
Hơn nữa, có vẻ như Nghịch Ma Kiếm không phải chỉ cần nhỏ chút máu là có thể luyện hóa.
Bạch Nhạc hơi trầm tư, hắn lại rót linh lực vào trong kiếm lần nữa. Nhưng Nghịch Ma Kiếm cũng chỉ ánh lên chút sắc tím, giống y hệt lúc trước khi Bạch Nhạc cầm nó để chiến đấu với người khác, không hề có xu hướng luyện hóa được.
Hai lần thăm dò đều không có kết quả, Bạch Nhạc hơi mơ hồ nảy ra một suy đoán.
Sau một khắc, Thông Thiên Ma Công được hắn thi triển. Chỉ trong tích tắc, Nghịch Ma Kiếm như sống lại, tức khắc bắn ra luồng ánh sáng khác biệt.
Bạch Nhạc gần như có thể cảm nhận rõ ràng sự vui sướng của Nghịch Ma Kiếm. Chỉ có điều nếu hắn muốn thật sự luyện hóa Nghịch Ma Kiếm thì có vẻ vẫn chưa đủ.
Ý niệm vừa động, linh lực từng chút được rót vào trong thân kiếm. Trong tĩnh thất, rốt cuộc Bạch Nhạc đã triển khai toàn bộ Tinh Cung.
Nháy mắt, Nghịch Ma Kiếm trong tay bỗng phát ra tiếng kiếm reo, bay thẳng đến Tinh Cung của Bạch Nhạc.
Đạo Ma song tu.
Chỉ khi hai loại sức mạnh cùng lúc xuất hiện thì Nghịch Ma Kiếm mới có thể thật sự kích hoạt.
Đây chính là bảo kiếm tuyệt thế mà Diệp Huyền đại sư chế tạo riêng cho Bạch Nhạc.
Trên đời này, trừ Bạch Nhạc ra, không ai có thể luyện hóa thanh Nghịch Ma Kiếm này.
Đây mới chỉ là bước luyện hóa đầu tiên mà đã có thể nhìn ra tài năng phi thường của vị Diệp huyền đại sư kia.
Chỉ có bảo kiếm như thế này mới xứng với danh tiếng chấn động núi sông của Diệp Huyền đại sư.
Ý niệm vừa động, Bạch Nhạc liền thu lại Nghịch Ma Kiếm vào trong thần hồn.
Muốn luyện hóa được Nghịch Ma Kiếm thì cần dung nhập vào trong thần hồn, như Côn Ngô Kiếm và Quảng Hàn Thiên Cung vậy.
Nhưng đúng vào bước cuối cùng này lại xảy ra vấn đề.
Gần như đúng lúc Bạch Nhạc đưa Nghịch Ma Kiếm dung nhập vào thần hồn thì nháy mắt, Côn Ngô Kiếm vốn đang nằm im trong thần hồn lại nhúc nhích.
Bình thường Bạch Nhạc dùng kiếm gì, Côn Ngô Kiếm không hề để ý. Nhưng một khi hắn thật sự luyện hóa kiếm khác, Côn Ngô Kiếm thể hiện ra vẻ bài xích tuyệt đối.
Một núi không thể có hai hổ, huống chi là Côn Ngô Kiếm.
Phải biết Côn Ngô Kiếm bây giờ không còn là thanh kiếm bị Thông Thiên Ma Quân phong ấn trong thần hồn Bạch Nhạc nữa. Côn Ngô Kiếm đã chân chính nhận chủ, sao nó có thể để Nghịch Ma Kiếm dễ dàng dung nhập vào thần hồn Bạch Nhạc cho được.