Xu thế chung... nhỉ?!
Đã đến nước này, người của Thái Cực Đạo, Tiên Du Kiếm Cung đều muốn tranh đoạt danh hiệu Đệ Nhất Thiên Tông, thậm chí dù là người Đạo Lăng Thiên Tông cũng không ít kẻ muốn xem thần thoại Thánh Nữ tan biến, ai nấy đều muốn đạt được mục đích riêng của mình.
Một chính đạo lớn như vậy, hôm nay đã chia năm xẻ bảy rồi.
Nếu không phải thế, cho dù Ma Đạo xuất thế thì sao, cho dù có đánh một trận trong Thượng Cổ Cấm Địa rồi Chính Đạo thật sự thua kém mấy phần, thì lại thế nào?
Đã trấn áp mấy ngàn năm, nếu bàn về thực lực toàn thể, Ma Đạo chung quy vẫn không vững chắc bằng nội bộ Chính Đạo.
Nhưng hôm nay... bọn người ngu si, lòng mang ý xấu này còn đang lục đục nội bộ, làm sao có thể chống đỡ một khoảng trời này, chống đỡ khí thế của Đạo Lăng Thiên Tông cho được?
Mất hết cả hứng!!!
Đây là bốn chữ miêu tả rõ nhất tâm trạng hiện giờ của Diệp Lăng Vân.
- Lão chưởng giáo, Đạo Lăng ta... bất bại!!!
Ngay khi Diệp Lăng Vân còn đang trầm mặc thì chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông đã bước ra, đứng bên cạnh ông ta, rồi kiên định nói.
Một câu này lập tức khiến lòng Diệp Lăng Vân hơi chấn động.
Cục diện bây giờ quả thực rất bất lợi với Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng chung quy vẫn chưa phải thời điểm đưa ra kết luận.
Vân Mộng Chân vẫn còn đang ở trong Thượng Cổ Cấm Địa.
Chỉ cần Vân Mộng Chân vẫn còn, thì nàng vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ của Đạo Lăng Bất Bại.
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng Diệp Lăng Vân cũng hiểu ngay ý tứ trong đó, ánh mắt ông ta lập tức dịu đi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Cũng được, đã như vậy thì hãy cùng nhau nhìn cho thật rõ, xem xem là Ma của ngươi cao một trượng, hay là Đạo Lăng ta bất bại.
Trong mắt Diệp Lăng Vân lộ ra vẻ kiên quyết, lúc này tay áo ông ta phất một cái, đánh ra một đạo thủ ấn phức tạp, toàn bộ vực sâu gần như run lên. Sau một khắc, tình hình trong Thượng Cổ Cấm Địa liền hiện ra rõ ràng trên bầu trời cách đỉnh đầu của Diệp Lăng Vân, cũng đủ để cho mỗi người trên Đạo Lăng Sơn đều nhìn rõ.
Sự kiêu ngạo của Đạo Lăng Thiên Tông, thật sự đều đã khảm vào trong xương.
Mà bây giờ, Diệp Lăng Vân một lần nữa lựa chọn tin tưởng vào Vân Mộng Chân, tin tưởng một cô nương tuổi còn quá nhỏ, vốn không nên gánh vác thân phận Thánh Nữ quá sớm này.
Chỗ đặt chân vào Thượng Cổ Cấm Địa là một vùng đao gãy binh tan, khắp nơi lộ ra vẻ tiêu điều.
Bạch Nhạc chỉ liếc mắt cũng đã dám khẳng định, những binh khí như núi này là binh khí của những tu hành giả thời thượng cổ. Chỉ là trải qua đại chiến và năm tháng thoi đưa, những binh khí này đã trở nên hư hại đến không thể khắc phục, khiến người ta không khỏi sinh lòng thổn thức.
Đương nhiên, cho dù có hư hại, nhưng những binh khí này lại nhiều đến chất cao như núi, phóng tầm mắt nhìn đi cũng không thấy điểm khởi đầu, thế cũng khiến người khác nghe mà kinh sợ.
Nhưng có điều, sức lực của Bạch Nhạc bây giờ cũng không hoàn toàn đặt vào hoàn cảnh chung quanh.
Chỉ có một trăm người xông vào Cấm Địa. Con số này nghe thì có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế, khi đặt vào hoàn cảnh như núi đao thế này thì dĩ nhiên là không thể nổi bần bật như vậy được.
Bạch Nhạc liếc một vòng thì phát hiện, hầu như tất cả mọi người đều rơi xuống chỗ này. Tuy giữa họ vẫn còn cách một quãng, nhưng khoảng cách cũng không tính là quá xa.
Hơn nữa trong tích tắc khi rơi xuống, người của các tông đều tự phát tập hợp lại thành nhóm, giống như một loại bản năng vậy. Cơ bản đều là những người cùng tông tụ tập lại với nhau. Thành ra tam đại Thiên tông bỗng trở nên cực kỳ nổi bật.
Như thế cũng hình thành nên thế so sánh khiến Đại Càn vương triều bên này có vẻ càng thêm thú vị. Bạch Nhạc dĩ nhiên tụ với mấy người Ngô Văn Uyên và Thư Khánh Dương, cộng thêm thuộc hạ của Ngô Văn Uyên nữa là bốn người.
Ở một phía khác, mấy người Tam hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử cũng mạnh ai nấy dẫn theo thuộc hạ, năm người làm thành một nhóm.
Một thuộc hạ của Tam hoàng tử bị Bạch Nhạc giết mất, không thể bù lại, nên hắn bèn sung vào một tên vốn là đệ tử tông môn nhưng đã bị đào thải vào vị trí đó.
Mà bản thân Tam hoàng tử rõ là bị Bạch Nhạc dọa sợ, nên bây giờ ánh mắt hắn khi nhìn Bạch Nhạc cũng mang theo mấy phần kiêng dè. Mạc dù biết rõ lúc này Bạch Nhạc sẽ không ra tay với mình, nhưng hắn vẫn không muốn đến gần kẻ này quá.
Khóe miệng Bạch Nhạc lộ vẻ trào phúng, hắn cũng không để ý chuyện Tam hoàng tử có dè chừng mình hay không, mà chỉ cần có thể khiến đối phương sợ là đã đủ rồi.
Ở một phía khác, Triệu Thụy đang đứng giữa đám người Đạo Lăng Thiên Tông. Hắn liếc mắt cái là nhìn thấy Bạch Nhạc, nhưng khi đã vào được Thượng Cổ Cấm Địa này rồi, ánh mắt hắn khi nhìn kẻ kia đã không còn che giấu được sát ý nữa. Chẳng qua hắn bị Vân mộng chân ở ngay bên cạnh thu hút nên giờ mới tạm thời không có hành động gì thôi.
Ngô Văn Uyên hơi nheo mắt, trầm giọng nhắc nhở:
- Bạch Nhạc, ngươi phải cẩn thận đấy, e là tên Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông muốn ra tay với ngươi.