Gần như trong lúc Ngô Văn Uyên và Bạch Nhạc đang nói chuyện thì mọi người cũng cảm giác xung quanh nổi lên một trận gió rét. Gió này tới rất đột ngột, thậm chí mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì họ đã thấy núi đao trước mặt tuồng như đang chấn động.
- Cẩn thận!!!
Không biết là ai la lên tiếng này trước nhất, nhưng chỉ một khắc sau, vô số binh khí đã bị gió cuốn lên, che kín mặt trời.
Rào rào...
Một tiếng động cực lớn vang lên, mọi người có mặt ai nấy đều cảm nhận được một luồng gió lốc kinh khủng đang kéo tới, giống như muốn cuốn họ vào giữa đống binh khí dày đặc kia. Cả đám người tức thì đều biến sắc.
Từ lúc đặt chân vào Thượng Cổ Cấm Địa, mỗi một người trong số họ đều hiểu rõ trong chỗ này ắt có nguy hiểm rất lớn, chỉ là không ai ngờ nguy hiểm này lại tới nhanh như vậy.
Cũng may, mỗi người có thể bước vào Thượng Cổ Cấm Địa ai nấy đều là thiên tài có tu vi Tinh Cung Cảnh, hoàn toàn không phải nhân vật mà những tu hành giả bình thường có thể sánh được. Tuy nhất thời có hơi hoảng loạn, nhưng chẳng mấy chốc họ đều đã ổn định lại.
Nhưng gần như vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên lần nữa nứt ra một kẽ hở, có thêm gần trăm người bay vào, mang theo ma khí nồng nặc.
Trong nháy mắt, đáy lòng mọi người không khỏi cả kinh, cả người đều sởn tóc gáy. Cảnh tượng càng thêm xôn xao.
Ma Tu?!
Thế mà thật sự có Ma Tu vào đây rồi.
Giờ khắc này, hầu như không ai dám tin vào hai mắt mình.
Đáng tiếc, nơi Thượng Cổ Cấm Địa này rõ ràng không định cho mọi người thời gian hoàn hồn. Luồng gió xoáy đáng sợ kia nháy mắt uy lực tăng vọt, vô số binh khí gãy nát cuốn tới theo tiếng gió thét gào, phút chốc đã nhấn chìm tất cả mọi người vào vùng bão táp loạn đao khủng khiếp đó.
Cảnh tượng đáng sợ này giống như thiên uy, tàn sát bừa bãi mọi thứ.
Trận bão này mặc kệ ngươi là đệ tử tông nào, mặc kệ ngươi là đệ tử của Huyền Môn hay Ma Tu, ai cũng không tránh thoát được.
Gần như không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều tế xuất Tinh Cung ra, dùng Tinh Cung bao bọc lấy thân thể mình, ai nấy cố sức chống đỡ trong vùng bão táp loạn đao.
Lúc này, cho dù ngươi có lập nhóm kiểu gì cũng vô nghĩa. Trong bão táp giống như thiên uy này, mọi người chỉ có thể cố hết sức thân ai nấy lo hồn ai nấy giữ, vốn không có thời gian đi quan tâm người khác.
Đến lúc này, sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực của mỗi người cũng hiện ra. Mấy thiên tài đứng đầu trong tam đại Thiên Tông bấy giờ dùng Tinh Cung tạo ra một không gian khoảng chừng mười thước, hơn nữa họ căn bản không có ý chống đỡ bão táp loạn đao này, mà ngược lại còn bay thẳng về phía nó.
Bão táp loạn đao đột nhiên xuất hiện này tuy nguy hiểm, nhưng nó cũng là thời cơ. Thậm chí vốn không cần hỏi cũng biết, cơ duyên ắt ở giữa vùng hung hiểm này, ai có thể xông vào trước một bước thì khả năng lấy được phần cơ duyên này càng lớn thêm một phần.
Đến lúc này rồi, ân oán gì cũng tạm thời bỏ xuống, tranh đoạt cơ duyên mới là chuyện quan trọng nhất.
Nháy mắt đã có ít nhất hơn mười luồng sáng phá tan phong tỏa của bão táp loạn đao, một đường xông vào trong gió lốc.
Trong số đó, người nhanh nhất là Vân Mộng Chân.
Kiếm trong tay Vân mộng chân bén nhọn khôn cùng, trực tiếp xé toạc bão táp mà vững vàng xông vào trước tất cả mọi người.
Số người mở đường xông vào của phía Ma Đạo cũng tương đương, hòa vào số người bên phe Huyền Môn.
Nhưng Bạch Nhạc thì không có ý sẽ xông vào.
Chỉ có sức mạnh nửa toà Tinh Cung, cho dù có là Bạch Nhạc đi nữa, nhưng muốn xông vào giống những người này cũng cực kỳ gian nan.
Hắn mặc dù có Nghịch Ma Kiếm trong tay, nhưng dẫu sao vẫn chưa thật sự luyện hóa, không có cách nào hoàn toàn thôi thúc sức mạnh trong đó, càng không có cách nào mượn sức mạnh của Nghịch Ma Kiếm mà tiến lên.
Quan trọng nhất là, Bạch Nhạc không muốn tham gia tuồng náo nhiệt này.
Như lời hắn đã nói với Vân Mộng Chân, lần này hắn tới căn bản không muốn cạnh tranh với ai cái gì, lấy thực lực của bản thân Vân Mộng Chân là đã có thể lực áp quần hùng, hắn đương nhiên không cần ra mặt.
Thay vào đó, nghĩ cách làm rõ việc những tên Ma Đạo này vào đây bằng cách nào còn quan trọng hơn.
Cho nên, mục tiêu của Bạch Nhạc kỳ thực rất rõ ràng, từ đầu hắn đã xông về phía những tên đệ tử Ma Đạo nằm ngoài phạm vi của bão táp loạn đao.
Những tên đệ tử Ma Đạo ngoài cùng này có thực lực yếu nhất. Chỉ cần đánh bọn chúng tơi tả rồi ép chúng khai ra chân tướng, hẳn là không khó gì.
Bảy thanh kiếm đều xuất hiện, nháy mắt đã tạo thành bắc đẩu kiếm trận giữa không trung, yên lặng mở ra một không gian trong loạn đao bão táp.
Chỉ là lúc này Bạch Nhạc khai triển Bắc Đẩu Kiếm Trận không phải vì tự vệ. Gần như vào lúc đối mặt, kiếm quang khủng khiếp đã cuốn một gã đệ tử Ma Đạo đứng gần hắn nhất vào.
Ma Đạo vốn khắc nghiệt hơn Chính Đạo, những thiên tài có thực lực thật sự sớm đã xông vào trung tâm vùng bão táp loạn đao kia, mà cho dù là những kẻ chỉ hơi mạnh một chút cũng không ai cam tâm đứng ở vòng ngoài cùng này cả.
Nên khỏi nghĩ cũng biết, thứ Bạch Nhạc chọn dĩ nhiên là những tên dễ xử lý.