Giờ khắc này, những người khác tuy không có cảm giác đau thấu tim gan như Bắc Đẩu Lão Tổ, nhưng trong mắt họ cũng nhiều thêm rất nhiều nỗi chấn động và phức tạp khó tả thành lời.
Bọn họ không quan tâm sự sống chết của Vệ Phạm Dạ, nhưng cũng biết rõ, kẻ này là thiên tài bực nào. Nếu hắn không chết, một khi bước vào Tinh Hải Cảnh, ắt thành cao thủ hàng đầu.
Nhưng dù có như thế, hắn ở trước mặt vị Truyền Nhân Ma Quân này vẫn không chống nổi một đòn.
Quá mạnh!!!
Trước đây tuy họ sớm đã nghe tiếng tăm của vị Truyền Nhân Ma Quân này, nhưng còn lâu mới tới mức thấy mà rợn người như thế.
Phải biết đây không chỉ là trận đấu hai người giữa Bạch Nhạc và Vệ Phạm Dạ, mà là cục diện vây giết, xung quanh còn có ba đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông.
Một trận chiến này, đã gợi lên ký ức về vị Thông Thiên Ma Quân càn quét thiên hạ ngày trước.
Bây giờ xuyên qua người Bạch Nhạc, dường như họ lại ngờ ngợ thấy được mấy phần bóng dáng của Thông Thiên Ma Quân.
...
Bạch Nhạc không biết tất cả chuyện này đều đã bị chiếu rõ ràng trên nền trời của Đạo Lăng Sơn, sớm đã không phải bí mật gì nữa. Nên đối với hắn mà nói, giết chết Vệ Phạm Dạ cũng mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Bây giờ tất cả những người có mặt tại đây, hắn đều phải giết hết, vậy mới có thể triệt để làm tới mức giết người diệt khẩu, tiếp tục che giấu thân phận của mình.
Đối với hắn mà nói, nếu đã nhổ cỏ thì phải nhổ cho tận gốc.
Thân hình Bạch Nhạc nhoáng lên, sau khi mượn Thôn Thiên Quyết phá vỡ trận pháp thì cầm Côn Ngô Kiếm thuận thế tiếp tục chém về phía Triệu Thụy.
Trong bốn người này, mối đe dọa lớn nhất chính là Vệ Phạm Dạ và Triệu Thụy, chỉ cần giết chết hai kẻ này là đã xem như thắng được một nửa rồi.
Từ lúc bại lộ thân phận đến khi phá vỡ trận pháp, giết Vệ Phạm Dạ, chẳng qua chỉ là giây lát. Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này không hề dễ dàng. Hắn đã dùng hết toàn lực, căn bản không được phép có nửa điểm sai lầm.
Bây giờ hắn nhất định phải giết chết Triệu Thụy trong thời gian ngắn nhất, để tránh kẻ này có cơ hội bày sát trận lại lần nữa. Phải biết, lấy thực lực của Bạch Nhạc mà toàn lực thi triển Thôn Thiên Quyết thì cũng phải chịu sức ép cực lớn. Nếu thật phải làm lại lần nữa, bản thân hắn cũng không dám chắc là có thể chịu nổi được hay không.
Quan trọng hơn chính là, bây giờ hắn có thể cảm nhận được, sau cái chết của Vệ Phạm Dạ, Triệu Thụy và hai đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đã sinh lòng sợ hãi. Bọn chúng căn bản không muốn liều mạng với hắn nữa, mà là muốn chạy trốn.
Đừng thấy bây giờ dường như trong Thượng Cổ Cấm Địa tồn tại cơ duyên cực lớn, nhưng một khi thân phận của hắn bại lộ, ắt sẽ dẫn tới vô số người vây giết. Nói đâu xa, chỉ dựa vào hai cơ duyên là Côn Ngô Kiếm và quảng hàn thiên cung là đã đủ cho bất luận kẻ nào cũng phải phát điên phát dại rồi.
Huống hồ chi, cứ khoan nói những người này, nếu thân phận bại lộ, trừ phi Bạch Nhạc cả đời không ra khỏi Thượng Cổ Cấm Địa, không thì những lão tổ Chính Đạo há lại chịu buông tha cho hắn.
Đấy mới thực sự là chuyện liên quan đến tính mạng, Bạch Nhạc đương nhiên không dám lơ là.
Kiếm trong tay hắn chuyển hướng, kiếm ý tung hoành lúc nãy đã biến mất, mà thay vào đó là Ngu Kiếm với tốc độ nhanh hơn.
Duy Khoái Bất Phá.
Vào thời khắc phải tranh đoạt từng giây từng phút thế này, tốc độ đương nhiên là quan trọng nhất.
Triệu Thụy thậm chí còn chưa kịp tỉnh hồn sau cơn chấn động vì cái chết của Vệ Phạm Dạ thì đã thấy một kiếm quang màu xanh chém đến trước mặt mình.
Sở trường của Triệu Thụy không phải đánh xáp lá cà, bây giờ vào thế bất ngờ không kịp đề phòng như thế, sao có thể chống được một kiếm này.
Chỉ là hắn không giống Vệ Phạm Dạ. Triệu Thụy dẫu gì cũng là đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa hắn còn có một vị trưởng bốt lợi hại như Triệu Cảnh Xương, vào khoảng khắc kề cận cái chết, trên người hắn lập tức lộ ra một màn kim quang sáng rực.
Chỉ liếc mắt là Bạch Nhạc đã phát hiện, màn kim quang này đến từ miếng Ngọc Phù Triệu Thụy đeo trên cổ.
Đây rõ ràng là bảo vật hộ thân giống như Cửu Long Hoàn ngọc bội.
Cho dù nó không bằng Cửu Long Hoàn ngọc bội, nhưng chỉ e trong thời gian ngắn khó mà đánh vỡ được.
Nhất thời, lòng Bạch Nhạc không khỏi chùng lại.
Gần như cùng lúc đó, hai đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông cũng như tỉnh cơn mê. Họ lập tức chọc thủng sự phong tỏa của Bắc Đẩu Kiếm Trận, liều mạng muốn bỏ chạy càng xa càng tốt. Cho dù thân phận Triệu Thụy bất phàm, nhưng đã đến nước này rồi, họ cũng không còn quan tâm tới hắn ta nữa.
Chim cùng rừng, gặp nạn mạnh con nào nấy bay, bây giờ có thể sống sót mới là suy nghĩ duy nhất trong lòng bọn họ.
Từ khi Triệu Thụy vây giết Bạch Nhạc cho tới giờ đang phải chạy tứ phía, thậm chí còn không để ý tới sự sống chết, biến cố lớn như vậy quả thực làm cho tất cả mọi người của Đạo Lăng Thiên Tông run rẩy.
Đã bao năm rồi, Đạo Lăng Thiên Tông đều tự cho mình là thiên tông đệ nhất thiên hạ, những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông cũng đều rất kiêu ngạo, có thể gọi là tự cao tự đại.