Không chỉ những người ở xung quanh Bạch Nhạc, còn cả những cự phách của ma đạo và lão tổ đạo môn đang quan sát từ trên Đạo Lăng Sơn nữa.
Được rồi, chuyện này Bạch Nhạc cũng không biết.
Chân mày hơi nhíu lại, khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên sự trào phúng:
- Ta và các ngươi không giống nhau!
Một câu nói này nhất thời làm cho tất cả mọi người khựng lại, có phần không hiểu ý của Bạch Nhạc.
Thậm chí cả Vân Mộng Chân cũng không hoàn toàn hiểu.
Chỉ có điều chuyện này không quan trọng, bởi vì Bạch Nhạc cũng không muốn khiến người khác lập tức hiểu ra, chỉ là hắn muốn mượn cơ hội này nói ra một chút.
- Trong lòng các ngươi có ranh giới đạo ma, có ranh giới chính tà, nhưng ta không có!
- Ta không giống các ngươi!
- Ta tu ma, không phải chính danh cho ma đạo, mà muốn cho thiên hạ biết cái gì gọi là ma!
Lời này Bạch Nhạc đã sớm muốn nói, lý ra thì đã từng nói rồi.
Nhưng hôm nay hắn lần đầu tiên, rõ ràng thể hiện thái độ này với mọi người.
Ta không giống các ngươi!
Trên Đạo Lăng Sơn, tất cả mọi người lúc này đều hơi chấn động.
Bọn họ chưa chắc đã biết rõ trong những lời này rốt cục ẩn chứa sự khác biệt như thế nào, nhưng lại có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo cùng tự tin trong câu nói đó.
Lúc này bọn họ dường như nhìn thấy được cái bóng của Thông Thiên Ma Quân trên người thiếu niên này.
Thậm chí có thể còn tự tin hơn cả Thông Thiên Ma Quân.
- Cái gì gọi là ma, hắc!
Cho dù là Mặc Kình lúc này cũng không khỏi lặp lại lời của Bạch Nhạc, trong mắt lóe lên sự thâm thúy.
Trước đó Bạch Nhạc lấy thân phận truyền nhân Ma Quân xuất hiện cũng chưa làm gã quá để tâm, trên đời này có rất nhiều thiên tài, chỉ có thiên tài đã trưởng thành mới có giá trị, bằng không cho dù ngươi có thân phận gì cũng chỉ là một tên tiểu bối mà thôi.
Từ góc độ này, Mặc Kình cũng không cho rằng bọn Bạch Nhạc, Mặc Vũ và Nhậm Tiêu Dao khác nhau ở chỗ nào.
Thậm chí cũng không coi trọng, không nghĩ Bạch Nhạc có thể đi tới cuối cùng.
Nhưng giờ Bạch Nhạc lại mang đến cho gã một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Đây không liên quan tới thực lực, mà là phong tư thuộc về cường giả chân chính.
Cho dù nói như thế nào, Bạch Nhạc cũng vẫn phải lựa chọn.
Đây không chỉ là việc nói mấy câu là xong, mà phải lựa chọn thiết thực.
Đối với những người ở đây, chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất.
- Chính – ma không ngoài phương thức tu hành mà thôi... các ngươi xung đột với nhau không liên quan tới ta, ta cũng không muốn cuốn vào.
Khóe miệng hiện lên vẻ đùa cợt, Bạch Nhạc lạnh nhạt nói:
- Không phải là tranh đoạt cơ duyên sao, quản chính ma cái gì chứ, dùng bản lĩnh của mình là được!
- Tiểu Bạch!
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch Giao lần nữa gầm lên một tiếng, vượt qua những người khác, bay thẳng tới trung tâm Loạn Nhận Phong Bạo.
Chính như Bạch Nhạc nói, hắn không có hứng thú gia nhập bất kỳ bên nào, hơn nữa lấy thân phận hiên giờ của hắn xác thực là không thể cuốn vào.
Quan trọng nhất là Bạch Nhạc đã thấy rõ ràng, một khi động thủ sẽ chết thêm rất nhiều người.
So với việc đó chẳng thà bỏ qua, tự mình giành trước đi tranh đoạt cơ duyên, sau đó ép những cao thủ hàng đầu như đám Quân Bất Ly phải bỏ qua người khác, tới tranh đoạt với mình.
Không có những người này, cục diện sẽ nhanh chóng ổn định trở lại.
Không thể không nói, phán đoán của Bạch Nhạc thực sự quá tinh chuẩn.
Bên này Bạch Nhạc khẽ động, cho dù là bọn Quân Bất Ly hay là mọi người bên chính đạo như Tư Đồ Lăng Phong cũng không khỏi biến sắc.
Bọn họ có thể lấy giết chóc để uy hiếp, bức báchVân Mộng Chân bỏ qua tìm hiểu, tuy nhiên lại hoàn toàn không uy hiếp được Yến Bắc Thần.
Chính đạo ma đạo cái gì, người ta căn bản không quan tâm, không hề ràng buộc, ngươi làm sao có thể uy hiếp được hắn?
Dùng Thông Thiên Ma Quân uy hiếp hắn sao?
Chỉ nghĩ vậy, bọn Tư Đồ Lăng Phong đã phản ứng kịp, lúc này nào còn nghĩ được thêm gì, nhao nhao lên ngăn cản Bạch Nhạc thu hoạch cơ duyên mới là chuyện quan trọng nhất.
Trong một chớp mắt, bao gồm cả Vân Mộng Chân cùng mấy người vừa mới bước ra từ trong phong bạo đều đuổi theo Bạch Nhạc.
Chỉ là nếu bàn về tốc độ, ai có thể so được với Tiểu Bạch Giao?
Cho dù là Vân Mộng Chân cũng bị bỏ lại một khoảng.
Cũng may nơi đây trên thực tế cách trung tâm cũng không quá xa, cho dù Tiểu Bạch Giao có nhanh nữa cũng không thể kéo được quá nhiều thời gian.
Hơn nữa bọn họ đều biết rõ, trong gió lốc còn có kiếm khí màu xanh nữa.
Trước đó, cho dù là Vân Mộng Chân cũng không có cách nào bước vào khoảng cách mười thước cuối cùng, chỉ có thể không ngừng tìm hiểu kiếm ý, thử tiếp cận kiếm gãy.
Đối với bọn họ, đây là hy vọng cuối cùng.
Thậm chí lúc này tất cả mọi người đã đạt thành một nhận thức chung – vây giết Yến Bắc Thần!
Rõ ràng vị truyền nhân Ma Quân này muốn không theo quy củ, hơn nữa lại có trợ thủ như Bạch Giao đủ để phá hư sự cân bằng. Dưới tình huống như vậy đương nhiên sẽ trở thành công địch của tất cả mọi người.
Một đấu một đương nhiên không ai có thể đánh được Yến Bắc Thần có Bach Giao.
Nhưng nếu vây giết thì không còn như vậy nữa.