Chỉ là trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu, bây giờ không phải lúc nói lý với Vân Mộng Chân. Với nữ nhân, trước tới giờ đều không có gì để nói.
Chỉ có hành động trực tiếp nhất mới có thể giải quyết tất cả.
Trong lòng hơi động, Thiên Cơ Biến duy trì dung mạo trong nháy mắt tiêu tán, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, đồng thời không ngừng già đi, qua giây lát đã già nua giống Vân Mộng Chân, không có chút dáng vẻ ban đầu nào.
- Bây giờ chúng ta giống nhau!
Ánh mắt bình tĩnh như một hồ nước, không nhìn ra chút rung động nào, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Há hốc mồm, Vân Mộng Chân muốn nói gì đó những không nói nổi lời nào, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Nàng giùng giằng nhưng lại bị Bạch Nhạc càng dùng sức ôm lấy.
- Đừng nhúc nhích, đoạn đường cuối cùng này, ta dẫn nàng đi! Sống cùng sống, chết... cùng chết!
- Gắn bó đến già, không rời không bỏ!
Tiếng nói dường như hơi khàn khàn nhưng lại có một sức mạnh làm Vân Mộng Chân hoàn toàn từ bỏ việc giãy dụa.
Bạch Nhạc cũng không nói gì thêm, dẫn Vân Mộng Chân đi tiếp. Cứ vậy dẫn nàng vòng vèo trở về mới là lựa chọn sáng suốt nhất! Nhưng Bạch Nhạc biết rõ, Vân Mộng Chân tuyệt đối sẽ không để gương mặt hiện tại mà trở về, nàng tất sẽ bước tiếp, không quay đầu.
Đây là tâm nguyện của nàng... như vậy, khi nàng không nhúc nhích được, để mình hoàn thành giúp nàng, cho dù vì vậy mà cùng chết ở đây.
Mượn cơ hội Kiếm Nhận Phong Bạo mở đường, Bạch Nhạc chậm rãi ôm Vân Mộng Chân đi về phía cây cổ thụ.
Khoảng cách mười thước cuối cùng này, mỗi bước Bạch Nhạc đi cực kỳ nặng nề. Sinh cơ trôi đi khiến hắn không còn bất cứ hy vọng gì. Hai chân nặng nề dường như mỗi một bước đều cần dồn tất cả sức mạnh.
Nhưng cho dù như thế nào, từ đầu đến cuối, Bạch Nhạc thậm chí còn không thèm nháy mắt.
Vù vù!
Trong nháy mắt, toàn bộ Đạo Lăng Sơn như vỡ tổ.
Bọn Tư Đồ Lăng Phong chỉ có thể nhìn thấy Bạch Nhạc ôm Vân Mộng Chân tiếp tục tiến lên, nhưng không nghe được Bạch Nhạc nói gì với Vân Mộng Chân. Nhưng những người ở trên Đạo Lăng Sơn lại nghe được rõ ràng.
Cho dù người có phản ứng chậm hơn nữa cũng nghe ra, giọng nói của Bạch Nhạc với Vân Mộng Chân không hề xa lạ, đó chính là giọng điệu nói chuyện giữa đạo lữ!
Bọn họ cũng nhìn thấy dáng vẻ lệ rơi đầy mặt lúc bị ôm của Vân Mộng Chân, nhìn được ánh mắt mà Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc tràn đầy sự cảm động cùng vui sướng khi nhìn người yêu.
Thật là... con mẹ nó, sao có thể chứ?
Đạo Lăng Thánh Nữ và truyền nhân Ma Quân?
Cảnh này hầu như phá vỡ nhận thức của mọi người.
Cho dù là Mặc Kình cùng Diệp Lăng Vân cũng không khỏi biến sắc, khó tin nhìn cảnh đó.
Cảnh tượng vốn dĩ không được cho phép tồn tại trên đời, lúc này lại thần kỳ không ai chửi rủa cùng chỉ trích.
Thậm chí làm người ta cảm động một cách khó hiểu.
Cho dù mỗi người mang thân phận gì, nhưng bây giờ ở dưới kình thiên đại thụ lại dường như chỉ là hai lão nhân đang đi tới phần cuối của sinh mệnh.
Không có dung nhan tuyệt thế, cũng không có lập trường khác biệt.
Đây dường như chỉ là hai người sắp chết, ở phần cuối sinh mệnh nên dựa sát vào nhau, dùng hết chút khí lực sau cùng để đi nốt đường đời.
Gắn bó đến già, không rời không bỏ.
Hai kẻ như vậy... ai có thể chỉ trích được?
Dưới cây!
Bạch Nhạc rốt cục cũng tiêu hao hết khí lực cuối cùng, mệt mỏi dựa vào cây, ngồi xuống. Nhưng tay vẫn ôm Vân Mộng Chân không buông.
- Thật xin lỗi!
Ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói.
Người khác không biết nhưng nàng làm sao không rõ, sở dĩ Bạch Nhạc không để ý tới sinh tử cố xông vào như thế chỉ có thể là bởi vì nàng.
Nàng không quan tâm tới sinh tử của bản thân nhưng lại hổ thẹn vì Bạch Nhạc phải đi tới tuyệt lộ vì nàng.
- Không được nói xin lỗi!
Ngón tay đặt lên khuôn mặt của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ta muốn nghe nàng nói, nàng nhớ ta!
Rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng lại vẫn luôn không thể gắn bó.
Cho dù là ở trong Đạo Lăng Thiên Tông hay là sau khi bước vào cấm địa thượng cổ, hai người đều phải khắc chế nhìn đối phương từ xa, không thể tới gần, thậm chí không thể nói nổi một câu quan tâm.
Không thể nói ta yêu nàng, cũng không thể nói ta nhớ nàng.
Giống như hai người xa lạ, mặc dù gặp thoáng qua nhưng cũng chỉ có thể như người dưng nước lã.
Cho tới giờ, hai người đi tới phần cuối sinh mệnh mới có thể quên đi sự cố kỵ, cứ vậy dựa vào nhau nói ra những thứ mà ngày bình thường vĩnh viễn không thể nói được.
Mấy chữ đơn giản lại nhất thời làm Vân Mộng Chân lệ rơi đầy mặt.
Cả đời này có thể có một người yêu như vậy, hiểu nhau như vậy, gắn bó với nhau nhau vậy, còn thiếu gì nữa?
- Bạch Nhạc... ta nhớ chàng!
Ôm Bạch Nhạc thật chặt, sự kiên cường bề ngoài của Vân Mộng Chân đã hoàn toàn không còn. Lúc này, nàng không còn là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng nữa, chỉ là Vân Mộng Chân.
...
Một câu này, ta nhớ chàng.
Lặng yên vọng lại Đạo Lăng Sơn, nhưng như đang đập ầm ầm trong lòng mỗi người.
Đến lúc này đã không có bất kỳ ai có thể ôm may mắn rằng Bạch Nhạc đang tự mình đa tình nữa.
Hai người kia lại thực sự là người yêu.
Sự thật này không biết làm bao nhiêu người muốn thổ huyết.