Nếu như không phải tình cảnh như vậy, thậm chí cho dù là hai người không phải khuôn mặt già nua như vậy mà là trạng thái bình thường khi gần cửa tử nói ra những lời này cũng sẽ vẫn có những người chửi ầm lên.
Nhưng mà... bây giờ ngồi dưới cây ôm nhau, chỉ như hai lão nhân đã sớm không nhìn ra tướng mạo sẵn có!
Không có dung nhan tuyệt thế, không có thiên phú cùng thực lực ngạo nghễ, chỉ còn là người yêu thuần túy nhất đang ôm nhau.
Đối mặt với cảnh này, cho dù là người hà khắc như thế nào cũng không thể thêm lời dèm pha được.
Hai người kia lúc còn sống không thể ở cạnh nhau, chỉ có đến lúc sắp chết mới có thể bỏ được sự cố kỵ, chết cùng nhau.
Có thể... đây chính là số mệnh!
...
- Bạch Nhạc, có thể... đây chính là số mệnh!
Tựa trong lòng Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói:
- Số mệnh!
Chậm rãi lặp lại hai chữ này, trong mắt Bạch Nhạc không khỏi hiện lên sự mệt mỏi.
Lúc trước chia cách ở Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc từng nói với Vân Mộng Chân, hắn không tin số mệnh!
Vậy mà quanh quẩn một vòng, lúc này ở phần cuối sinh mệnh lại nghe được hai chữ này từ miệng Vân Mộng Chân!
Trên đời này... thật có số mệnh sao?
Lúc này, trong lòng Bạch Nhạc nhất thời dâng lên sự không cam lòng.
Hắn không sợ chết, nhưng lại không cam cứ vậy mà chết.
Ngẩng đầu, trong mắt Bạch Nhạc lần nữa lóe lên sự thâm thúy:
- Không, ta không tin số mệnh!
Ta không tin số mệnh!
Mấy chữ này dường như lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu cùng lòng tin trong Bạch Nhạc.
Cho dù đã chạy tới tuyệt lộ thì thế nào?
Chỉ cần Bạch Nhạc ta còn một hơi thở, sao có thể chấp nhận số mệnh!
Vân Mộng Chân không chỉ một lần nghe câu nói này, nhưng cũng không chấn động như lúc này.
Người nam nhân trước mặt này từ lần đầu nói ra câu này đến bây giờ, mỗi khắc đều đang thực hiện theo câu nói đó.
Rõ ràng không nhìn thấy chút sự sống nào, cũng không biết vì sao lại lần nữa nghe được Bạch Nhạc nói câu nói này, sức mạnh đó dường như cảm hóa được Vân Mộng Chân.
- Được!
Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nghiêm túc đáp.
Mặc dù chỉ có một chữ nhưng lại tỏa ra sức mạnh khó diễn tả được.
Cho tới giờ, Vân Mộng Chân đều không phải là tiểu nữ nhân muốn dựa vào nam nhân. Nhưng vì Bạch Nhạc xuất hiện nên làm nàng có một khắc yếu đuối như thế, khi phục hồi lại tinh thần, nàng lại vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng.
Cho dù phải chết thì sao?
Chỉ cần còn chưa đứt hơi thở thì không nên mất đi lòng tin và dũng khí.
Buông Vân Mộng Chân ra, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên lóe lên sự kiên nghị, giang bàn tay ra tóm vào thân cây.
- Thôn... Thiên!
Trong tích tắc, Bạch Nhạc dùng hết khí lực cuối cùng, lần nữa thi triển ra Thôn Thiên Quyết, thôn phệ về phía kình thiên đại thụ.
Thôn Thiên Quyết!
Trên đời này không có sức mạnh gì Thôn Thiên Quyết không dám nuốt, tu hành tới mức tận cùng, cho dù là trời cũng dám nuốt cho ngươi xem, huống chi chỉ là một cái cây!
Đối với Bạch Nhạc, dưới tuyệt cảnh này, đây là hy vọng cuối cùng của hắn.
Ầm!
Trong tích tắc, phía sau Bạch Nhạc đột nhiên xuất hiện một vị hóa thân điên cuồng cắn nuốt sức mạnh xung quanh.
Trước đó Kiếm Nhận Phong Bạo đã sớm tiêu tán, lúc này lần nữa chịu kích thích của Bạch Nhạc nên vô số cành lá dây leo nhất thời điên cuồng nảy sinh, hung hăng đánh về phía Bạch Nhạc cùng Vân Mộng Chân, dường như muốn xé nát hai người họ vậy.
Lúc này Bạch Nhạc sớm đã không còn dư lực phòng ngự nữa.
Nhưng mà phục hồi lại tinh thần, Vân Mộng Chân lần nữa giơ kiếm trong tay lên ngăn trước người Bạch Nhạc, gắt gao cản công kích kinh khủng này cho hắn.
Cho dù đã tới hoàn cảnh dầu hết đèn tắt, dù là bây giờ sức mạnh có thể phát huy chỉ bằng một hai thành lúc đỉnh cao, chỉ cần còn không từ bỏ, nàng sẽ vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ bất bại.
Ta không tin số mệnh!
Mấy chữ này không chỉ ảnh hưởng tới Bạch Nhạc, mà còn ảnh hưởng tới cả nàng!
Còn chưa tới thời khắc cuối cùng... như vậy dựa vào cái gì mà nhất định sẽ thua?
Đường đường là Đạo Lăng Thánh Nữ, cho dù thật sự phải chết cũng nên chết vì chiến đấu, không phải khoanh tay chịu chết biệt khuất như vậy.
Không ai biết được kết quả.
Cho dù là Vân Mộng Chân hay Bạch Nhạc cũng không biết kiên trì như vậy sẽ có ý nghĩa hay không, nhưng bọn họ vẫn chọn dùng hết khí lực cuối của mình để đổi lấy hy vọng cho đối phương.
Bạch Nhạc muốn dùng sinh mệnh của mình để lấy Thôn Thiên Quyết mở một cái hang dưới kình thiên đại thụ, làm Vân Mộng Chân có thể chui vào xem có thể xoay chuyển được không.
Còn Vân Mộng Chân cũng muốn dùng sinh mệnh cuối của mình để cản công kích cành lá cho Bạch Nhạc, xem xem có thể tranh thủ chút thời gian cho Bạch Nhạc để hắn chạy ra được không.
Hai người đều muốn giúp đối phương sống sót, một hơi trong lòng mới có thể thở phào.
Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không biết, cảnh này xuyên qua thiên không Đạo Lăng Sơn, truyền tới mắt mỗi người ở trên đó, mang tới chấn động như thế nào.
Cảnh này đẹp tới mức làm người ta hít thở không thông.
Không trải qua tuyệt vọng làm sao biết mình kiên cường bao nhiêu.
Một khi thi triển ra Thôn Thiên Quyết, Bạch Nhạc mới phát hiện mình vẫn hjowi khinh thường uy lực của nó.