Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng lại cảm mến truyền nhân Ma Quân, có chuyện gì thống khoái hơn chuyện này sao?
Mí mắt đột nhiên nảy lên, lúc này Diệp Lăng Vân mới nhàn nhạt đáp:
- Thánh nữ còn nhỏ tuổi, đương nhiên cũng khó tránh khỏi sinh ra vài phần tình cảm nhi nữ, chỉ là một giai đoạn trong cuộc sống mà thôi, không đáng để nói đến.
- Huống chi, cho dù là truyền nhân Ma Quân hay là Mặc Kình ngươi... sợ là đều không thể còn sống rời khỏi Đạo Lăng Sơn!
So với người khác, Diệp Lăng Vân hiển nhiên càng trấn định hơn.
Nhi nữ tình trường là gì chứ?
Cho dù Bạch Nhạc có thể thoát được một kiếp này, khi rời khỏi cấm địa thượng cổ gã cũng sẽ dốc hết lực của Đạo Lăng để tập sát. Trên trời dưới đất này, không ai cứu được Bạch Nhạc~
Còn như Mặc Kình!
Giống với gã đã đi tới phần cuối của sinh mệnh, ai cũng không dư lực xuất thủ nữa. Nếu như không còn tranh đấu có thể cũng đều sống tạm thêm mấy năm, nhưng nếu lần nữa xung đột, Đạo Lăng Sơn nhất định sẽ là nơi mai táng của hai người.
Diệp Lăng Vân sớm đã chuẩn bị tử đạo, đương nhiên cũng sẽ không để Mặc Kình còn sống rời đi.
Chỉ cần Vân Mộng Chân còn sống đi ra, sau đó giết Bạch Nhạc, như vậy ảnh hưởng của chuyện này cũng có thể bị trừ khử trong vô hình.
Thậm trí trải qua chuyện này, cả đời Vân Mộng Chân sợ là cũng sẽ không động tình với bất kỳ ai nữa, đã định trước cả đời phụng đạo cùng lịch đại thánh nữ rồi.
Trên thực tế, trong lịch sử Đạo Lăng Thiên Tông không phải là không có tiền lệ Đạo Lăng Thánh Nữ lúc còn trẻ thích người khác, chỉ là đều không ngoại lệ... tất cả đều có tuệ kiếm trảm tơ tình, cắt đứt tất cả ràng buộc.
Kiếm này có thể là bản thân thánh nữ, cũng có thể là người khác.
Sự khác biệt duy nhất là, chuyện quá khứ đều bị phong tỏa, chưa từng bị lưu truyền, lần này vừa may bởi vì vài chuyện ngoài ý muốn nên bị thế nhân biết được mà thôi.
Có lẽ kết quả sẽ vẫn không khác biệt.
- Ha ha, Diệp Lăng Vân, ngươi cũng không cần dọa ta, bản quân dám đến, đã chuẩn bị không còn sống để rời đi.
Đối mặt với uy hiếp của Diệp Lăng Vân, Mặc Kình cười ha ha, khinh thường nói:
- Có thể kéo Diệp Lăng Vân ngươi chôn cùng, bản quân chết cũng không tiếc!
- Còn như Bạch Nhạc có thể còn sống rời đi hay không... lão bất tử ngươi cũng không dám chắc được! Đạo Lăng Thiên Tông ngươi có nhiều cao thủ, chẳng lẽ cao thủ ma đạo ta chỉ là vật trang trí hay sao?
- Không sai! Đạo Lăng Thiên Tông ngươi còn chưa lọt vào mắt bọn ta!
- Ngươi coi Đạo Lăng Thiên Tông vẫn là Đạo Lăng Thiên Tông trước đây sao? Không biết sống chết!
- Nguyện nghe Ma Quân sai khiến!
- Lăng Vân lão nhi, chớ có nghĩ ma đạo ta không có ai!
Sau Mặc Kình Ma Quân, một đám cự kình ma đạo nhất thời nhao nhao tỏ thái độ.
Mặc dù trong lòng bọn hắn chưa chắc quan tâm tới sự sống chết của Bạch Nhạc, nhưng khi tỏ thái độ cũng phải thể hiện muốn bảo vệ Bạch Nhạc, huống chi, chuyện này còn liên quan tới mặt mũi của Mặc Kình Ma Quân.
Mặc Kình Ma Quân còn chưa chết, nhìn khắp thiên hạ này có ai dám không coi gã ra gì?
Đương nhiên, bây giờ, những lời này rốt cục là có bao nhiêu phần có thể tin? Trước sự sống chết có mấy ai kiên trì?
Nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Kình, Diệp Lăng Vân từ từ nhắm mắt lại, căn bản không có ý phản ứng với mọi người của ma đạo.
Cả đời giao tiếp với đám ma tu này, đối phương có tính tình gì, Diệp Lăng Vân biết rõ trong lòng, vì vậy nên lười tranh cãi với bọn họ.
So với việc này, thứ mà Diệp Lăng Vân lo lắng hơn là Vân Mộng Chân sẽ cùng chết với Bạch Nhạc trong cấm địa thượng cổ.
Đừng nhìn Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân mới tránh được một kiếp, nhưng giờ bị vây trong kình thiên đại thụ, rốt cục có thể chạy ra ngoài được không thì không biết được.
Kết quả xấu nhất là Bạch Nhạc chạy ra, thăng thiên, còn Vân Mộng Chân thì mai táng bên trong đại thụ.
Đây mới là đả kích lớn nhất đối với Đạo Lăng Thiên Tông.
...
Chính như suy đoán của Diệp Lăng Vân. Trong thân cây, Bạch Nhạc cùng Vân Mộng Chân không ung dung như trong tưởng tượng.
Bị phong bế ở đây, hai người ôm nhau trong một cái khe, xung quanh là một màu đen kịt cùng cảm giác đè nén hít thở không thông.
Hy vọng duy nhất, bị phong bế bên trong thân cây dường như được thừa nhận là một phần của đại thụ. Đại thụ kinh khủng này ngừng việc thôn phệ sinh cơ của Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân.
Chuyện này khiến hai người không khỏi khẽ thở phào.
Mặc dù vẫn hết sức nguy hiểm nhưng chỉ cần sinh cơ không bị trôi đi thì sẽ có vài phần hy vọng.
- Vù vù!
Tâm niệm vừa động, Côn Ngô Kiếm chợt bay ra, kiếm khí tung hoành, trong khoảnh khắc liền chém ra một khe hở giúp Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân có thể dung thân.
Mượn thanh quang tỏa ra từ Côn Ngô Kiếm, Vân Mộng Chân cũng thấy được dáng vẻ hiện giờ của Bạch Nhạc.
Thôn phệ một bộ phận sinh cơ, Bạch Nhạc giờ trừ mái đầu bạc trắng ra thì đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chỉ là khí tức vẫn có vẻ hơi già nua, còn Vân Mộng Chân lại vẫn là dáng vẻ tuổi già sức yếu, cũng không còn dung nhan tuyệt mỹ.
Nhìn dáng vẻ của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân giống như bị kim đâm, không ngừng bận rộn đẩy Bạch Nhạc ra.