Mặc dù trước đó đã gây nhau vì chuyện này một lần, hơn nữa Bạch Nhạc cũng đã thể hiện thái độ rõ ràng làm nàng tin tưởng, cho dù nàng biến thành dáng vẻ gì thì Bạch Nhạc đều sẽ theo sát nàng. Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, huống chi là trước mặt người mình thích.
Vân Mộng Chân cũng không phải loại nữ nhân nông cạn, nhưng vẫn không thể chịu được khi mình có dáng vẻ này mà để Bạch Nhạc ôm. Chuyện đó làm nàng đau khổ tận xương, dường như hận không thể chết luôn cho rồi.
Dường như cảm nhận được tâm tình của Vân Mộng Chân, ý niệm trong đầu hơi động, kiếm quang trên Côn Ngô Kiếm nhất thời thu liễm lại, xung quanh lần nữa khôi phục sự đen kịt.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc cũng cầm chặt tay Vân Mộng Chân.
- Tin ta, không có số mệnh nào không phá được, chúng ta đã sống sót! Như vậy sẽ nhất định có thể tìm được cách khôi phục sinh cơ của nàng!
Cũng không nói gì thêm, cho dù ngươi vĩnh viễn mang dáng vẻ này, ta cũng vẫn yêu như thế. Bạch Nhạc chỉ bình tĩnh nói vậy.
So với loại an ủi có lệ kia, Bạch Nhạc tin năng lực của mình hơn, tin rằng mình nhất định có thể tìm được lối ra, giúp Vân Mộng Chân khôi phục sinh cơ và dung mạo. Đây mới là trách nhiệm mà một nam nhân nên có.
Cảm nhận được lòng tin của Bạch Nhạc, lại đã khôi phục sự đen kịt, không lo Bạch Nhạc sẽ nhìn thấy dáng vẻ của mình nữa, Vân Mộng Chân cũng trấn định thêm vài phần.
Thoáng giãy một chút rồi để tùy Bạch Nhạc cầm tay.
Chính như Bạch Nhạc nói, vốn dĩ hai người phải chết rồi, là do Bạch Nhạc kiên trì nên mới khiến họ tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy bây giờ không nên mất đi lòng tin mới phải.
- Hiện tại nên làm sao bây giờ?
Vân Mộng Chân nhẹ nói.
- Nàng nhìn thấy sâu mọt bao giờ chưa?
Kéo tay Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Sâu mọt?
Trong nháy mắt, Vân Mộng Chân liền phản ứng kịp, ngoài ý muốn chui vào trong cây đại thụ, hai người bọn họ không phải đang học sâu mọt chui vào cây khô hay sao?
Mặc dù không có hàm răng sắc bén, thế nhưng kiếm trong tay hiển nhiên còn sắc hơn cả răng.
- Kình thiên đại thụ này chính là trung tâm của cánh rừng, then chốt để thông qua lần khảo nghiệm hiển nhiên là ở nó, chỉ cần chúng ta có thể tìm được điểm mấu chốt thì nhất định có thể khôi phục được sinh cơ, thậm chí có được cơ duyên, bình yên thông qua khảo nghiệm.
Bản thân Vân Mộng Chân không phải người không có chủ kiến, chỉ là khi ở cạnh Bạch Nhạc mới có thể thi thoảng thể hiện một mặt nữ nhi. Bạch Nhạc mới vừa nói như vậy, Vân Mộng Chân cũng nhất thời phản ứng kịp.
- Cây lớn như vậy, sinh cơ dày đặc như vậy... tất sẽ khác với những cây bình thường! Nơi đây có lẽ sẽ tồn tại thụ tâm!
Trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, Vân Mộng Chân nói vậy.
- Không sai!
Gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Giống đoạn kiếm gãy trong Loạn Nhận Phong Bạo vậy, chỉ cần tìm được đầu nguồn thì sẽ có thể hóa giải nguy cơ.
Nói đến Loạn Nhận Phong Bạo, Vân Mộng Chân tức thì nhớ tới trước đó Bạch Nhạc xông tới là nhờ gió xoáy mang kiếm khí màu xanh, nếu như không nhờ nó, chỉ sợ Bạch Nhạc cùng nàng căn bản đã không sống nổi tới giờ, đã sớm bị đại thụ kinh khủng này giết chết, hóa thành chất dinh dưỡng của nó rồi.
- Thần thông chàng thi triển lúc tới đây chính là truyền thừa nhận được từ trong kiếm gãy sao?
- Ừm!
Gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Ta đặt tên là Kiếm Nhận Phong Bạo, lấy kiếm khí làm trụ cột để dẫn đạo lực thiên địa, vì vậy mới có thể có uy lực lớn như thế... thần thông truyền thừa này cũng nhắc nhở ta, sức mạnh bản thân đều có hạn! Chỉ có điều động lực thiên địa mới có thể chân chính phát huy uy lực tới cực hạn, đây mới là hàm nghĩa thật sự của thần thông.
Đối mặt với Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc không cần phải giấu giếm, nói ra cảm ngộ thật của mình.
Những thứ này đối với Vân Mộng Chân có thể cũng là một lời dẫn đạo và nhắc nhở.
- Không sai, đúng là nên như thế mới phải!
Khẽ vuốt cằm, tâm tình trầm tĩnh, Vân Mộng Chân nhanh chóng hiểu hàm nghĩa bên trong:
- So với tu hành giả thượng cổ, phương pháp tu hành bây giờ của chúng ta hình như quá thô ráp... cho dù là thần thông truyền lưu trong bổn tôn cũng chưa đạt được cảnh giới này.
Chỉ là ít ỏi vài câu đã đủ thấy tiềm tàng của Đạo Lăng Thiên Tông.
Cùng một loại thần thông, Bạch Nhạc nhìn ra được chỗ hầu như khó thấy, còn Đạo Lăng Thiên Tông thì không ai nhìn ra.
Gượng cười, Bạch Nhạc cũng không thèm để ý, bản thân hắn không hề có xuất thân căn cơ gì, nào so được với nền tảng của Vân Mộng Chân.
Chỉ có điều, thứ Bạch Nhạc muốn nói không phải chuyện này.
- Tu hành giả thượng cổ có hình dáng gì thì ta không biết, thế nhưng, ta lại có một ý thưởng.
Lấy Côn Ngô Kiếm mở đường, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Thời đại thượng cổ có thể không phân chia chính ma!
Câu trả lời này nhất thời làm trong lòng Vân Mộng Chân đột nhiên run lên.
Ở giữa nàng cùng Bạch Nhạc, trở ngại lớn nhất chính là một câu... đạo ma bất lưỡng lập!
Nếu như câu nói này có thể bị phá vỡ, như vậy có thể chuyện hai người được cùng nhau chưa chắc không có khả năng.