Hai câu đơn giản của Vân Mộng Chân giống như nói thẳng bản chất của Thái Cực Đạo, mặc dù không liên quan tới truyền thừa Thái Cực Đạo nhưng đối với Bạch Nhạc thì đã đủ.
Hai loại sức mạnh đạo ma chẳng phải chính là âm dương sao?
Âm dương có thể dung hợp, lực đạo ma sao không thể chứ?
Những lời này của Vân Mộng Chân không dám nói có thể lập tức giúp Bạch Nhạc dung hợp lực đạo ma, nhưng chí ít cũng có thể giúp Bạch Nhạc bớt đi thời gian mấy năm thôi diễn.
Đây cũng mang tới ảnh hưởng lớn.
Có điều dù vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Nhạc muốn đột phá căn bản không thể.
Định thần lại, Bạch Nhạc cũng không dám quá phân tâm để thôi diễn chuyện này. Dù sao đối với hắn, bây giờ nghĩ cách tìm được thụ tâm có khả năng tồn tại quanh đây, khôi phục sinh cơ của hắn và Vân Mộng Chân mới là việc cấp bách. Còn như chuyện khác, trước tiên tạm gạt sang một bên.
- Cứ tìm tiếp như này không phải cách hay!
Một thời gian trôi qua, tâm cảnh của Vân Mộng Chân đã hoàn toàn bình phục lại, nhẹ giọng nói:
- Cây này thực sự quá lớn, cứ tìm tiếp như vậy giống như biển rộng tìm kim, nhất định phải nghĩ cách xác định phương hướng mới được.
- Theo đạo lý thì không sai...
Đáp một câu, chân mày của Bạch Nhạc đột nhiên nảy lên, trong nháy mắt, trên Côn Ngô Kiếm lóe lên thanh mang.
Lúc trước ở trong rừng núi, mặc dù Bạch Nhạc có thể tìm được phương vị trung tâm chính là do lúc đang công kích cây cối xung quanh, quan sát tốc độ sinh trưởng của cây cối để phán đoán.
Bây giờ mặc dù đang ở trong thân cây nhưng hiển nhiên chỗ bị tổn thương bên trong thân cây cũng sẽ được sinh cơ bàng bạc trong thân đại thụ khôi phục lại, như vậy đạo lý sẽ giống trước, dựa theo tốc độ khôi phục bên trong thân cây để có thể tìm dược đầu nguồn sinh cơ của đại thụ.
Tìm được phương pháp, kế tiếp thì đơn giản hơn nhiều.
Chính như trước đó Bạch Nhạc nói với Vân Mộng Chân, hiện tại hai người bọn họ giống như hai con sâu mọt không kiêng nể gì đi ngang trong thân cây. Mặc dù thân cây rất cứng, nhưng cầm Côn Ngô Kiếm trong tay, những thứ này căn bản không thành vấn đề.
Tối đa chỉ hơn một canh giờ, Bạch Nhạc liền dẫn Vân Mộng Chân đào được một thông đạo nhìn thấy hồ nước sắc xanh lục bát ngát.
Hoàn toàn khác với tình huống tối như mực trong thân cây trước đó, trên hồ nước màu xanh lục này tỏa ánh sáng khắp nơi, không dám nói sáng như ban ngày nhưng chí ít đã hơn dưới ánh trăng mờ mịt.
Quan trọng hơn là sau khi đào lớp cuối cùng của cây đại thụ để xuất hiện hồ nước, một luồng sinh cơ dày đặc đập vào mặt, dường như trong nháy mắt, cảm giác mệt mỏi trước đó nhất thời bị quét sạch.
- Thụ Tâm Hải?
Nhìn tất cả trước mắt, Vân Mộng Chân không hỏi hô lên, trong mắt nhất thời lóe lên vẻ vui thích không thể giấu được.
- Thụ Tâm Hải?
Nao nao, Bạch Nhạc không hiểu nên hỏi ngược lại.
- Lăng Vân Mộc đó! Ngươi chưa nghe nói sao?
Hưng phấn cầm tay Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân gấp gáp nói.
- Lăng Vân Mộc?
Lặp lại cái tên đó, Bạch Nhạc nhất thời phản ứng kịp:
- Thì nhân bất thức Lăng Vân Mộc
Trực đãi Lăng Vân thủy đạo cao?
(Bài thơ “Tiểu tùng”-Đỗ Tuân Hạc.
Dịch nghĩa:
Người đời lúc đó đâu biết là cây sẽ mọc xuyên mây, đợi đến khi thực sự xuyên mây mới nói quả là cao thật.
Dịch thơ:
Đâu ai nghĩ sẽ mọc cao
Đến khi ngọn chạm mây cao mới ngờ)
Thuở nhỏ Bạch Nhạc gắn bó với thi thư, đương nhiên biết điển cố Lăng Vân Mộc. Nghe đồn người của Cửu Hoa Sơn may mắn gặp Lăng Vân Mộc một lần, đặc biệt làm một bài thơ nhỏ tán tụng Lăng Vân Mộc! Từ đó, cái tên Lăng Vân Mộc liền vang vọng thiên hạ.
Chỉ là ở trong thế tục đều nói người Cửu Hoa Sơn viết về cây tùng, nhưng lại là mượn vật vịnh người.
Khi còn bé, Bạch Nhạc cũng cho là như vậy, nhưng giờ hắn đã bước lên con đường tu hành, khi nghĩ lại thưởng thức bài thơ này đương nhiên sẽ có cảm giác không giống nhau.
Trên đời này thật sự có Lăng Vân Mộc.
- Người Cửu Hoa Sơn là tu hành giả thượng cổ, cái gọi là Lăng Vân Mộc là cây tùng chỉ là do thế nhân nghe nhầm đồn bậy thôi!
Lắc đầu, Vân Mộng Chân biết rõ, thứ Bạch Nhạc biết chỉ là Lăng Vân Mộc trong truyền thuyết thế tục, đối với Lăng Vân Mộc chân chính, hắn không có nhận thức trực quan.
- Lăng Vân Mộc là thần mộc trong truyền thuyết, dựng dục tinh hoa sinh mệnh, trong thân cây có bầu Thụ Tâm Hải đoạt tạo hóa thiên địa, có thể nghịch thiên kéo dài tính mạng, chính là linh dược vô thượng!
Hưng phấn nhìn Thụ Tâm Hải bích lục phía trước, hô hấp của Vân Mộng Chân gấp rút, nói:
- Bạch Nhạc, có những tinh hoa trong Thụ Tâm Hải, ta chẳng những có thể khôi phục sinh cơ, hơn nữa... có thể đẩy cơ thể tới đỉnh cấp, bù đắp căn cơ, trực tiếp tấn công tinh hải hoàn mỹ!
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc cũng dâng lên cảm giác vui sướng.
Trước đó mặc dù hắn vẫn an ủi Vân Mộng Chân, thế nhưng trong lòng xác thực là không nắm chắc. Bây giờ nghe được Vân Mộng Chân nói Thụ Tâm Hải này có thể khôi phục sinh cơ, hơn nữa có sự trợ giúp lớn cho tu hành, cục đá đè nặng trong tim rốt cục cũng biến mất.
- Đã như vậy thì còn chờ gì?
Chỉ vào Thụ Tâm Hải trước mắt, Bạch Nhạc khẽ cười nói.