- Ngươi cũng cùng đi, Thụ Tâm Hải có trợ giúp cực lớn cho ngươi đó!
Gật đầu, Vân Mộng Chân hưng phấn nói.
- Được!
Bach Nhạc cũng không do dự gì, mỉm cười kéo Vân Mộng Chân thả người nhảy vào Thụ Tâm Hải!
Thân thể mới rơi vào trong Thụ Tâm Hải, dường như từng lỗ chân lông trên người đều mở ra, sinh cơ vô cùng vô tận dũng mãnh tràn vào trong cơ thể. Chỉ trong chốc lát, mái tóc tuyết trắng cũng đã khôi phục màu đen kịt, làn da cũng sáng bóng! Tối đa một nén nhang, Bạch Nhạc liền cảm thấy sinh cơ tổn thất trước đó đã hoàn toàn được bù đắp.
Ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Chân ở bên người, bây giờ đã lần nữa khôi phục dung nhan tuyệt mỹ!
Băng cơ ngọc cốt!
Lúc này, Vân Mộng Chân mới là Đạo Lăng Thánh Nữ hoàn mỹ, cho dù kẻ nào nhìn thấy cũng phải tự ti mặc cảm.
Thế gian này, tất cả từ ngữ đẹp đẽ nhất dùng trên người nàng dường như cũng đều đúng.
Sau một khắc, bên người Vân Mộng Chân liền hiện lên tinh cung huyễn ảo như thật, điên cuồng cắn nuốt sức mạnh trong Thụ Tâm Hải.
Trước đó khi dùng để hồi phục sinh lực, sự tiêu hao sức mạnh của Thụ Tâm Hải không nhiều, nhưng giờ khi Vân Mộng Chân bắt đầu tu luyện, chất lỏng bích lục kia ít đi nhanh chóng.
Hơi trầm mặc, thân hình của Bạch Nhạc thoắt một cái đã bay ra khỏi Thụ Tâm Hải.
Nói là biển nhưng trên thực tế chỉ có phạm vi mấy chục mét mà thôi, nếu thật dùng để tu luyện, tinh túy có thể cung cấp hấp thu cũng không nhiều.
Bản thân cấm địa thượng cổ là khảo nghiệm do đại năng thượng cổ để lại, Bạch Nhạc biết rõ, số lượng tinh túy của Thụ Tâm Hải chỉ đủ cho một cá nhân tu hành, hắn hấp thụ nhiều một phần, Vân Mộng Chân sẽ ít đi một phần.
Bạch Nhạc biết rõ bây giờ Vân Mộng Chân đang trong khốn cảnh, đương nhiên cũng biết Thụ Tâm Hải quan trọng với nàng như thế nào.
Dưới tình huống như vậy, làm sao Bạch Nhạc có đủ nhẫn tâm tranh đoạt tinh túy Thụ Tâm Hải với Vân Mộng Chân?
Lần này bước vào cấm địa thượng cổ, bản thân Bạch Nhạc là bởi vì lo cho Vân Mộng Chân nên mới tới, chính như trước hắn nói với với Vân Mộng Chân, hắn đến không phải vì tranh đoạt bất cứ vật gì.
Huống hồ, thứ hấp dẫn hắn nhất ở đây không phải thu hoạch mà mắt thường có thể thấy, mà là đại đạo chuyển hóa sinh tử.
Hiểu rõ những thứ này mới có trợ giúp cho Bạch Nhạc dung hợp lực đạo ma.
Ngồi ở bên cạnh, Bạch Nhạc chậm rãi chuyển mắt nhìn Lăng Vân Mộc, cẩn thận cảm thụ tất cả biến hóa xung quanh.
Chỉ là cho dù Bạch Nhạc hay Vân Mộng Chân đều không biết, ngay lúc Vân Mộng Chân bắt đầu luyện hóa tinh túy Thụ Tâm Hải, Lăng Vân Mộc vốn dĩ xanh um tươi tốt, vậy mà giờ đang lấy tốc độ mắt thường ó thể thấy mà già yếu, khô héo đi.
Thụ Tâm Hải chính là tinh hoa sinh mệnh của Lăng Vân Mộc, Vân Mộng Chân luyện hóa sức mạnh Thụ Tâm Hải tương đương với việc đang cướp đoạt tinh hoa sinh mệnh của Lăng Vân Mộc, như vậy, kình thiên Lăng Vân Mộc đương nhiên cũng sẽ suy bại.
Bản thân chuyện này cũng chẳng có gì, cho dù Lăng Vân Mộc thật vì thế mà chết héo, Bạch Nhạc cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng tiếc.
Nhưng mà bây giờ bọn Tư Đồ ăng Phong đang ở ngay bên ngoài, những người này vốn đang thời khắc chú ý tới tình huống của Lăng Vân Mộc, đột nhiên xuất hiện tình hình suy bại đại quy mô này làm sao có thể không phát hiện ra được.
Trong nháy mắt, mọi người đột nhiên cảm thấy kinh nghi, trong lòng hoảng hốt.
Ai cũng không phải kẻ ngu, trong khoảnh khắc đã có người phản ứng kịp.
Trước đó Bạch Nhạc cùng Vân Mộng Chân bị cắn nuốt vào trong thân cây, tất cả mọi người vô ý thức cho rằng Bạch Nhạc cùng Vân Mộng Chân đã chết. Nhưng giờ cảnh này rõ ràng chứng minh bọn họ đều đoán sai.
Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân liều mạng một lần, không phải đã chết như bọn họ nghĩ mà lại có thể vượt qua tử kiếp, thông qua khảo nghiệm, bây giờ đang thu hoạch được cơ duyên trong lần khảo nghiệm này.
Vừa nghĩ đến đây, những người này nào còn đứng yên được nữa, trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng thời hành động, cấp tốc chạy tới kình thiên đại thụ từ bốn phương tám hướng.
Khác với trước kia, bây giờ Thụ Tâm Hải bị Vân Mộng Chân không ngừng thôn phệ, mặc dù Lăng Vân Mộc mặc dù nóng lòng bổ sung sinh cơ, cũng không ngừng nỗ lực thôn phệ sinh cơ của bọn Tư Đồ Lăng Phong, đồng thời lấy cành lá công kích, nỗ lực giết chết hoặc xua đuổi bọn họ đi. Nhưng bị Vân Mộng Chân không ngừng luyện hóa tinh túy Thụ Tâm Hải, sức mạnh của Lăng Vân Mộc cũng suy yếu trên diện rộng, bây giờ căn bản không cản được đám thiên tài Tư Đồ Lăng Phong nữa.
Lăng Vân Mộc thực sự quá lớn, cho dù đã lộ ra dấu hiệu khô héo suy bại, nhưng không phải trong thời gian ngắn mà tìm được căn nguyên.
Nơi đây không thể phi hành, bọn Tư Đồ Lăng Phong cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu xuẩn công kích Lăng Vân Mộc, xé rách kình thiên Lăng Vân Mộc để tìm kiếm tung tích Bạch Nhạc cùng Vân Mộng Chân.
Nếu như trước đó, loại biện pháp ngu xuẩn này căn bản không có ý nghĩa gì.
Lăng Vân Mộc dị thường bền bỉ, không có thần binh lợi khí trong tay thì rất khó làm nó tổn thương, hơn nữa còn có thể không ngừng hút sinh cơ tự chữa lành, còn cả phản kích của bản thân Lăng Vân Mộc. Trừ phi sở hữu thực lực phá hủy được Lăng Vân Mộc, bằng không tất cả căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.