Nhưng bây giờ lại không như thế nữa.
Thụ Tâm Hải dường như đã bị móc sạch, Lăng Vân Mộc đã đến biên giới héo rũ, chẳng những mất đi năng lực tự lành mà toàn bộ thân cây còn có vẻ yếu ớt vô cùng, bị bọn Tư Đồ Lăng Phong tấn công một trận như thế, một tiếng răng rắc vang lên, toàn bộ thân cây chợt xuất hiện một cái khe lớn nối thẳng tới Thụ Tâm Hải.
Ầm ầm!
Biến cố lớn này làm Thụ Tâm Hải cũng rung chuyển một trận, Bạch Nhạc suýt nữa đã ngã vào trong Thụ Tâm Hải.
Trong tích tắc, sắc mặt của Bạch Nhạc đại biến.
Cúi đầu nhìn, chất lỏng bích lục trong Thụ Tâm Hải bây giờ hầu như đã bán trong suốt, hiển nhiên tinh hoa bên trong đã hầu như bị Vân Mộng Chân luyện hóa rồi.
Chỉ là, hiển nhiên bây giờ Vân Mộng Chân cũng đang ở chỗ mấu chốt, cho dù phát sinh biến cố khổng lồ như vậy căn bản không làm nàng tỉnh lại được.
Sau khi thân Lăng Vân Mộc bị gãy, ánh sáng cũng lọt vào.
Bây giờ chân trời đã trắng bệch, một đêm dài dằng dặc này hiển nhiên đã sắp hết.
Từ khe hở, Bạch Nhạc cũng nhìn rõ ràng mấy thân ảnh quen thuộc.
Suy nghĩ trong đầu hơi chuyển, Bạch Nhạc đã đoán ra được ít nhiều.
Tình huống như này, biện pháp tốt nhất đương nhiên là thừa dịp đối phương chưa đuổi tới mà lập tức thoát đi.
Dù sao, cho dù bọn Tư Đồ Lăng Phong có xông tới, trước tiên sẽ bị Thụ Tâm Hải hấp dẫn, căn bản không để ý tới việc truy kích Bạch Nhạc.
Nhưng tình huống như bây giờ, Bạch Nhạc làm sao dám một mình rời đi.
Vân Mộng Chân còn chưa thức tỉnh, một khi bị những người này vây kín, chẳng lẽ phải trông cây vào việc bọn họ thủ hạ lưu tình với Vân Mộng Chân sao?
Từ trước đến nay, Bạch Nhạc không bao giờ đặt hoàn toàn hy vọng vào người khác, huống chi là những người hoàn toàn không tin được này.
- Thiên cơ!
Trước đó sinh cơ duy kiệt, Bạch Nhạc đã khôi phục khuôn mặt thật, nhưng giờ khi cần đối diện với mấy người này, Bạch Nhạc đương nhiên không thể lấy tướng mạo sẵn có để xuất hiện được. Trong nháy mắt lần nữa thi triển ra Thiên Cơ Biến, hóa thành dáng vẻ Yến Bắc Thần.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc lật bàn tay, Côn Ngô Kiếm chợt xuất hiện trong tay, cứ vậy cản trước khe hở.
- Yến Bắc Thần!
Trong chốt lát, những người này liền đồng thời xông vào, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch Nhạc cản trước mặt, trong mắt lóe lên sát khí nồng nặc, lành lạnh quát.
- Chư vị thật hăng hái nhỉ!
Nhếch miệng lên nở một nụ cười rực rỡ,Bạch Nhạc chậm rãi nói vậy.
- Lăng Vân Mộc... Thụ Tâm Hải!
Rời mắt khỏi Bạch Nhạc, trong nháy mắt Tư Đồ Lăng Phong liền phát hiện điểm mấu chốt, thuận thế nhìn thấy Vân Mộng Chân đang ở trong Thụ Tâm Hải tu luyện, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ xấu xí.
Bị Tư Đồ Lăng Phong nhắc nhở, người khác nhất thời phản ứng lại. Ánh mắt của mỗi người nhìn về phía Bạch Nhạc đều tràn đầy sát khí.
Rõ ràng trước đó đã thấy Yến Bắc Thần cùng Vân Mộng Chân hầu như đã chết dưới công kích của Lăng Vân Mộc. Ai ngờ cho dù trong tình cảnh hẳn phải chết đó lại vẫn có thể thoát được.
Chỉ nhìn vào dáng vẻ đã khôi phục sinh cơ của Yến Bắc Thần cùng Vân Mộng Chân bây giờ thì biết rõ, tinh hoa sinh mệnh của Thụ Tâm Hải hầu như đã bị đối phương luyện hóa triệt để.
Từ lúc ở Loạn Nhận Phong Bạo, Yến Bắc Thần đã đi trước một bước, bây giờ cửa ải này lại bị hắn và Vân Mộng Chân giành trước. Cứ tiếp tục như thế, người khác chẳng phải đều sẽ làm nền sao? Chuyện này làm bọn họ không thể nhịn được.
Tinh hoa sinh mệnh đã bị luyện hóa đương nhiên là không lấy lại được, nhưng nếu có thể giết chết Yến Bắc Thần cùng Vân Mộng Chân để diệt khẩu cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.
Người chết cho dù từng chiếm được cơ duyên gì đều không có cách hình thành uy hiếp.
Đương nhiên, cho dù Bạch Nhạc hay Vân Mộng Chân đều có thân phận đặc thù, cứ vậy giết đi sẽ không tiện. Thế nhưng, tình huống này có thể phân công hợp tác.
Dường như không cần trao đổi gì, những người này liền hình thành sự ăn ý tự nhiên.
Bọn đệ tử chính đạo như Tư Đồ Lăng Phong cùng Tiêu Dật Phong đến giết Yến Bắc Thần, còn bọn cao thủ ma đạo như Quân Bất Ly thì tới chém giết Vân Mộng Chân còn chưa tỉnh lại.
Từ đó, song phương đều có lý do xuất thủ.
Vấn đề duy nhất chỉ là chưa yêu cầu viện thủ với người ngoài thôi, không phải chuyện gì lớn, mọi người tự hiểu với nhau là được.
Có thể nói trong nháy mắt, Bạch Nhạc cùng Vân Mộng Chân liền bị đẩy tới cận kề cái chết.
Trong tích tắc, bàn tay của Bạch Nhạc chợt xòe ra, xuất hiện Thiên Cung, Tiểu Bạch Giao gào thét lao ra từ đó.
Trước đó ở trong rừng núi, sinh cơ không ngừng bị thôn phệ, Tiểu Bạch Giao không thể giúp được gì nên Bạch Nhạc liền thu hồi nó vào trong Quảng Hàn Thiên Cung.
Dưới tình huống chưa biết sinh tử, cho dù thời điểm Bạch Nhạc gian nan nhất cũng không gọi Tiểu Bạch Giao ra giúp đỡ cũng là vì không muốn liên lụy tới Tiểu Bạch Giao.
Nhưng giờ tinh túy Thụ Tâm Hải của Lăng Vân Mộc đã bị Vân Mộng Chân luyện hóa, không còn thôn phệ sinh cơ, cũng không còn công kích của đám cành lá dây leo, Tiểu Bạch Giao đương nhiên là chiến lực vô cùng quan trọng.
Chỉ là lần này Bạch Nhạc gọi Tiểu Bạch Giao ra không phải vì hắn, mà là vì bảo vệ Vân Mộng Chân.