- Tiểu Bạch, bảo vệ nàng cho tốt!
Chỉ vào Vân Mộng Chân rồi phân phó một câu, Bạch Nhạc nhất thời huy động Côn Ngô Kiếm, ra tay giết về phía Tư Đồ Lăng Phong.
Đối với những người này, Tiểu Bạch Giao mới là chiến lực đỉnh cấp, muốn bảo vệ Vân Mộng Chân cũng không quá khó khăn.
Nhưng vì thế, bản thân Bạch Nhạc đang rơi vào nguy cơ trí mạng.
- Ngaooooo
Tiểu Bạch Giao cũng không thích Vân Mộng Chân, thậm chí có thể nói là vẫn luôn ôm địch ý. Nhưng tình huống bây giờ, Tiểu Bạch Giao lại cảm nhận rõ sự nghiêm túc cùng nặng nề trong lời nói của Bạch Nhạc.
Vì thế, cho dù có phần không tình nguyện cũng vẫn dựa theo phân phó của hắn để bảo vệ Vân Mộng Chân.
- Đã chết đên nơi lại còn muốn đi giúp người khác! Yến Bắc Thần, ngươi đúng là một tên khốn đa tình!
Nhìn Bạch Nhạc, Thư Khánh Dương khinh miệt nói.
Ở đây chỉ có thân phận của gã là đặc thù nhất, không có lập trường nhất định, cũng chưa xuất thủ, chỉ đứng ở một bên chế giễu.
Bây giờ thấy Yến Bắc Thần bảo Bạch Giao đi bảo vệ Vân Mộng Chân, nhất thời không nhịn được mà giễu cợt.
Trong mắt của Thư Khánh Dương, trước mặt sự sống chết nào còn nữ nhi tình trường gì. Đừng nói tới chuyện Yến Bắc Thần và Vân Mộng Chân vốn đứng ở lập trường đối địch, cho dù thực sự là người yêu, những lúc như này nhất định phải tập trung lực lượng bảo vệ bản thân chứ không phải bảo vệ đối phương, đồng thời đặt hai người vào hiểm địa.
Không thể không nói, phán đoán của Thư Khánh Dương về lý thuyết thì đúng.
Nhiều cao thủ vây công như thế, cho dù Tiểu Bạch Giao liên thủ với Bạch Nhạc cũng chưa chắc có thể bình yên thoát thân, đừng nói là tách ra như này.
Cứ kiên trì như thế, kết cục rất có thể là hai người cùng chết, rất không khôn ngoan.
Nhưng mà, chuyện trên đời này làm sao phân chia đơn giản vậy được.
Bạch Nhạc đương nhiên biết giờ là lúc bỏ qua Vân Mộng Chân mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng, cho dù vì vậy phải chết ở đây, hắn cũng không thể làm thế.
Đây chính là mục đích mà lần này hắn vào cấm địa thượng cổ.
Con người, còn sống là còn có hy vọng.
Giống như trước đó, khi đang tới ranh giới cái chết khi bị Lăng Vân Mộc hút sinh cơ, Bạch Nhạc không phải là cũng không nhận mệnh, chọn liều mạng tạo ra một kỳ tích sao?
Bây giờ cũng như vậy.
Bạch Nhạc đang đánh cuộc, mình cùng Tiểu Bạch Giao có thể trụ tới lúc Vân Mộng Chân tỉnh lại.
Mặc dù không biết sau khi Vân Mộng Chân luyện hóa tinh túy sinh mạng trong Thụ Tâm Hải này sẽ tăng được bao nhiêu thực lực, nhưng chỉ cần đợi Vân Mộng Chân tỉnh lại, lấy thực lực tự bảo vệ mình là đủ.
Chỉ cần có thể chống đỡ tới lúc đó, cho dù mình chết cũng có thể nhắm mắt.
Cũng không để ý tới sự đùa cợt của Thư Khánh Dương, trong mắt Bạch Nhạc tỏa ra sát khí lạnh băng, căn bản không có ý phòng thủ mà toàn lực phản kích ngay từ đầu.
- Thông Thiên!
Không chút do dự, vừa ra tay, Bạch Nhạc trực tiếp thi triển ra Thôn Thiên Quyết.
Bạch Nhạc đã nhìn rất rõ ràng, đối mặt với sát cục này, phòng thủ căn bản là không có bất kỳ ý nghĩa gì, sẽ chỉ làm đối phương càng thêm không kiêng nể gì cả.
Thế nhưng gặp đúng một người liều mạng phản kích, tình huống sẽ khác.
Mặc dù thiên tài xuất sắc nhất tam đại thiên tông đang vây công mình, nhưng trên thực tế ba người bọn họ tuyệt đối không đồng lòng.
Giết mình tuy không khó, nhưng muốn không phải trả cái giá nào mà muốn giết được thì thực sự là khó.
Nhưng, cái giá này nên do ai trả?
Không ai muốn hy sinh mình để thành toàn cho người khác, nói cũng đúng, vây công Bạch Nhạc cũng chỉ là quyền lợi cho phép, không có liên quan gì tới hắn. Tình huống như vậy, muốnliều mạng bị thương để đánh chết mình sợ rằng không ai muốn làm.
Đối với Bạch Nhạc, đây mới là đường sống duy nhất.
Cũng chính vì Bạch Nhạc thấy rõ điểm này cho nên lúc xuất thủ căn bản không công kích phân tán mà dồn toàn bộ công kích lên một mình Tư Đồ Lăng Phong, thể hiện khí phách thà chết cũng muốn kéo Tư Đồ Lăng Phong làm đệm lưng.
Lấy mạng đổi mạng, ngươi dám không?
...
Bên trên Đạo Lăng Sơn!
Khi kẽ hở xuất hiện, Diệp Lăng Vân ngay lập tức chú ý tới, cũng nhìn thấy thân ảnh của Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân trước tiên.
Lúc này, bọn Tư Đồ Lăng Phong còn chưa xông tới.
Nhưng chỉ liếc một cái, mọi người liền nhận ra Lăng Vân Mộc cùng Thụ Tâm Hải, cũng đồng thời ý thức được tình huống Bạch Nhạc cũng không luyện hóa tinh hoa sinh mệnh trong Thụ Tâm Hải mà ngồi bên cạnh có ý nghĩa như thế nào.
Trước đó bọn họ cũng đã nhìn thấy Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân nâng đỡ lẫn nhau dưới tuyệt cảnh, nhưng lúc này thấy cảnh tượng vậy vãn khiến mọi người chấn động trong lòng.
Thụ Tâm Hải ở trước mắt, Bạch Nhạc không thể không biết luyện hóa tinh túy sinh mạng này sẽ mang đến lợi ích gì, nhưng cho dù như thế lại vẫn có thể nhịn tiếp, nhường cơ hội này cho Vân Mộng Chân. Thực sự quá khó có được.
Con đường tu hành vốn gồ ghề khó đi, hầu hết thời gian, một cơ duyên đã đủ quyết định.
Đây chính là con đường cô động.
Tình cảm gì đó ở trước mặt cơ duyện này đều cực kỳ yếu đuối.
Để tay lên ngực tự hỏi: Nếu bọn họ ở vị trí của Bạch Nhạc sợ rằng không ai có thể ung dung bỏ qua như vậy.
Sự thực thắng hùng biện!