Trừ phi vị thánh nữ Vân Mộng Chân kia nguyện phản chiến, vứt bỏ tất cả cố kỵ để trợ giúp Bạch Nhạc mới có vài phần hy vọng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Nhưng mà... điều này có thể được sao?
- Không thể được!
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Bạch Nhạc, lần lượt suy nghĩ, Bạch Nhạc cũng có thể dự tính, giờ đã tới tình cảnh tuyệt lộ.
Bạch Nhạc cũng không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng hắn cũng hiểu, một khi đi tới bước đó, Vân Mộng Chân nhất định sẽ xuất thủ.
Cho dù chết cùng hắn ở đây, hủy diệt danh dự, Vân Mộng Chân nhất định sẽ xuất thủ.
Nhưng... đó là kết quả mà hắn muốn sao?
Hít sâu một hơi, trong mắt Bạch Nhạc lóe lên ánh sáng khiếp người, ẩn hiện sát khí.
Chính như hắn vẫn luôn nói với Vân Mộng Chân, hắn không tin số mệnh!
Cho dù đi tới tuyệt cảnh, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc.
Nam tử hán đại trượng phu, nếu phải trông cậy vào nữ nhân hy sinh tất cả để cứu mình thì chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
Cho dù thế cục gian nan thế nào, trên đời này đâu có tử cục thật sự.
- Cho dù là ai, muốn giết ta... phải trả huyết giới! Tới đi, ta muốn xem thử ta hay các người phải trả giá!
Gào thét, thân hình Bạch Nhạc đột nhiên nhoáng lên, cũng lao lên biển.
Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất!
Các người đã muốn đấu... vậy thì đấu!
Không cần các ngươi tới tìm ta, ta sẽ tự đi tìm các ngươi!
Hầu hết khi mọi người nghĩ tới tuyệt cảnh, chẳng qua là lấy cớ biện minh cho sự nhu nhược mà thôi.
Lý do để từ bỏ có ngàn vạn, nhưng lý do để kiên trì lại chỉ có một.
Trên người Bạch Nhạc đương nhiên cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng trong đó tuyệt đối không có sự nhát gan.
Bạch Nhạc biết rõ, một khi để đối phương hình thành thế liên thủ, mình sẽ thật sự rơi vào tuyệt cảnh, muốn còn sống nhất định phải điên hơn, ác hơn.
Trong nguy cục, Bạch Nhạc hầu như dùng thời gian ngắn nhất để đưa ra lựa chọn chính xác nhất, dường như cũng là... lựa chọn duy nhất!
Chủ động xuất kích!
Bị động phòng thủ mãi mãi là phương thức ngu xuẩn nhất.
Lấy công làm thủ mới là đường sống duy nhất.
Tiểu Bạch Giao đang độ kiếp, nhưng hiển nhiên không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Đối phương muốn chạy tới cũng cần thời gian, mà thời gian này chính là cơ hội duy nhất của hắn.
Đạo lý rất đơn giản.
Những người này không đoàn kết.
Đối mặt với mình, bọn hắn có thể nhanh chóng nhất trí, không phải do họ ăn ý bao nhiêu mà bởi vì quyền lợi.
Nếu là tình huống bình thường, bọn họ vẫn luôn không tín nhiệm nhau.
Cho nên, kể cả ở trên biển này, bọn họ cũng sẽ từng người cách nhau cực xa chạy tới từ các hướng.
Chỉ cần mình có thể chủ động xuất kích, trước khi đối phương liên thủ có thể tập sát được mấy người, như vậy, cái gọi là sát cục sẽ tự sụp đổ.
...
- Thánh nữ!
Trên mặt biển, Quân Bất Ly đang chạy về vị trí kiếp vân thì đột nhiên dừng bước, cảnh giác nhìn Vân Mộng Chân ở trước mặt nhưng trong lòng thì bộp một tiếng, đột nhiên sinh ra dự cảm cực kỳ bất an.
Thần sắc vô cùng bình tĩnh, Vân Mộng Chân nhìn Quân Bất Ly, nhàn nhạt nói:
- Nghe danh Vô Định Hải đã lâu, hôm nay vừa hay có thể đánh một trận.
Trong tích tắc, con ngươi của Quân Bất Ly chợt rụt lại, nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân.
Gã thực sự không nghĩ ra kiếp vân rõ ràng như vậy, tình huống này Vân Mộng Chân không chạy đi giết Yến Bắc Thần đoạt lại Côn Ngô Kiếm mà lại tới ngăn cản mình là ý gì?
- Thánh nữ muốn động thủ với ta, sau này đương nhiên sẽ có cơ hội! Có điều nếu như bây giờ bỏ qua cơ hội, để Côn Ngô Kiếm rơi vào tay ngươi khác, còn muốn đoạt lại thì sẽ không dễ đâu?
Mí mắt nháy mạnh, Quân Bất Ly chậm rãi nói.
Những lời này nghe thì như đang uy hiếp Vân Mộng Chân, nhưng trên thực tế là đang tỏ ra yếu kém.
Không phải Quân Bất Ly không kiên cường, thật sự mà đơn độc đối mặt với Vân Mộng Chân thì không kiên cường nổi.
Đạo Lăng bất bại!
Trong cùng cảnh giới, ai khi đơn độc đối đầu với vị Đạo Lăng Thánh Nữ này mà không kiêng kỵ!
Chỉ tiếc, Vân Mộng Chân lại không thèm nhúc nhích, thậm chí thần sắc cũng không thay đổi, nhàn nhạt nói:
- Khó hơn cả đoạt lại từ tay Yến Bắc Thần sao?
Nghe thế, Quân Bất Ly không khỏi cứng họng.
Lời này nói tiếp thế nào!
Yến Bắc Thần đã luyện hóa Côn Ngô Kiếm, nhưng bọn họ cho dù giết chết Yến Bắc Thần thì căn bản không thể luyện hóa Côn Ngô Kiếm trong thời gian ngắn được. Tính ra, Vân Mộng Chân muốn đoạt lại thì đương nhiên sẽ dễ hơn so với đoạt từ tay Yến Bắc Thần.
Nhưng mà... đó không phải trọng điểm mà!
Bây giờ tất cả mọi người đều muốn giết Yến Bắc Thần, ngươi cùng xuất thủ tìm cơ hội giết hắn đoạt lại Côn Ngô Kiếm không phải sẽ dễ dàng hơn sao?
Đồng thời có cả Côn Ngô Kiếm và Quảng Hàn Thiên Cung, mọi người lại kiêng kỵ ngươi như vậy, đương nhiên sẽ tự nguyên bỏ qua Côn Ngô Kiếm để tranh đoạt Quảng Hàn Thiên Cung. Chuyện này đối với ngươi mới là phương pháp dễ dàng nhất để đoạt lại Côn Ngô Kiếm, không phải sao?
Đạo lý dễ hiểu như thế, làm sao Vân Mộng Chân lại không rõ!
Nhưng cố tình, Vân Mộng Chân lại muốn bỏ dễ cầu khó, chuyện này khiến gã phát điên.