Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1183 - Chương 1183 - Chủ Động Xuất Kích (2)

Chương 1183 - Chủ động xuất kích (2)
Chương 1183 - Chủ động xuất kích (2)

- Vân Mộng Chân, ta với ngươi không oán không thù, ngươi dây dưa với ta làm gì?

Sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, Quân Bất Ly căm giận mắng.

Khẽ lắc đầu, Vân Mộng Chân hiển nhiên không có hứng thú nói nhảm với gã.

- Ngươi, quá nhiều lời!

Tay ngọc khẽ vung, trong nháy mắt, một ánh nguyệt kiếm màu trắng chợt xuất hiện, vô thanh vô tức đánh về phía Quân Bất Ly.

...

- Vân Mộng Chân!

Trên Đạo Lăng Sơn, nhìn phản ứng của Vân Mộng Chân, Diệp Lăng Vân đã tức tới mức không khống chế được tâm tình.

Mới rồi gã còn đùa cợt Mặc Kình, nói bây giờ Bạch Nhạc đã rơi vào tuyệt cảnh.

Lúc này mới qua một chớp mắt, Vân Mộng Chân lại chọn phương thức này để phá cuộc vì Bạch Nhạc, gã làm sao không tức giận được.

Tên Bạch Nhạc chết tiệt kia, dưới tuyệt cảnh như vậy lại vẫn có thể ổn định cảm xúc, trong thời gian ngắn quyết định chủ động phản kích thì thôi đi, Vân Mộng Chân lại cũng chọn cách đó, quả thực làm gã tức tới run rẩy.

Chuyện này đúng là không phải người một nhà không ở cùng gia môn mà!

Vân Mộng Chân ngươi muốn làm gì?

Còn coi mình là Đạo Lăng Thánh Nữ không? Còn để trách nhiệm với Đạo Lăng Thiên Tông trong lòng không?

- Ha ha, không trách được, bọn họ là tình nhân mà, thật là ăn ý! Diệp Lăng Vân, ngươi đừng có nói, cách phá cuộc này ngay cả bản quân cũng không nghĩ tới, những tiểu tử này thật là lợi hại!

Bật cười lớn, Mặc Kình không che giấu sự vui sướng, lần nữa đả kích.

Nếu như một mình Bạch Nhạc động thủ, thời gian có hạn, mặc dù thật sự có thể chém giết một hai người cũng là cực hạn rồi, rất khó thay đổi thế cục.

Nhưng một khi Vân Mộng Chân nhúng tay vào, hai người đồng thời xuất thủ. Phải biết, bây giờ không tính Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, còn lại cũng chỉ có bảy người thôi. Không cần nhiều, hai người kia chỉ cần giết chết được ba, bốn người, tử cục sẽ được gỡ bỏ.

Còn Quân Bất Ly có thể vì vậy mà chết trong tay Vân Mộng Chân thì gã không quan tâm lắm.

Ma đạo vốn năm bè bảy mảng, tự mình chiến đấu. Gã không có quan hệ gì với Vô Định Hải, Quân Bất Ly có chết hay không không liên quan gì tới gã.

Có thể nhìn thấy Diệp Lăng Vân kinh ngạc mới là thoải mái nhất!

Sắc mặt của Diệp Lăng Vân có phần khó coi, nhưng cũng không thèm để ý tới gã, lần nữa nhìn về phía Bạch Nhạc.

Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt của Diệp Lăng Vân càng khó coi hơn.

Nhiều lúc, thực sự là quá mức trùng hợp.

Bạch Nhạc tùy ý chọn một hướng để xông lên, người gặp phải vừa hay là Tư Đồ Lăng Phong.

Đừng thấy trước đó dường như Diệp Lăng Vân rất thất vọng về Tư Đồ Lăng Phong, nhưng trên thực tế bất luận thế nào, thực lực của Tư Đồ Lăng Phong vẫn xuất sắc nhất Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ dưới Vân Mộng Chân.

Bây giờ Bạch Nhạc đụng phải Tư Đồ Lăng Phong, nếu thật giết được, lần này Đạo Lăng Thiên Tông sẽ lỗ lớn.

Cho dù Bạch Nhạc gặp phải Tiêu Dật Phong hay Lâm Tuyết Dật, Diệp Lăng Vân cũng có thể chấp nhận, chỉ là... vì sao lại cứ là Tư Đồ Lăng Phong?

Đương nhiên, cục diện vẫn chưa tới cấp độ xấu nhất!

Trên thực tế, lấy thực lực của Tư Đồ Lăng Phong, cho dù Bạch Nhạc dồn toàn lực chỉ sợ cũng không địch nổi.

Nếu như Tư Đồ Lăng Phong có thể giết Bạch Nhạc đoạt lại Côn Ngô Kiếm và Quảng Hàn Thiên Cung, chuyện này sẽ đảo ngược.

Phúc họa tương y, chưa tới khắc cuối cùng làm sao biết là phúc hay họa?

Cho dù trước đó Diệp Lăng Vân bất mãn như nào với Tư Đồ Lăng Phong, nhưng giờ hy vọng cũng phải đặt trên người gã.

- Yến Bắc Thần!

Con ngươi chợt rụt lại, Tư Đồ Lăng Phong cũng không ngờ lại đụng phải Yến Bắc Thần ở đây.

Chỉ thất thần trong nháy mắt, Tư Đồ Lăng Phong liền phản ứng kịp, trong lòng cũng không khỏi tán thán.

- Giỏi cho một tên truyền nhân Ma Quân, là mỗ gia khinh thường ngươi rồi!

Lắc đầu, Tư Đồ Lăng Phong lập tức nói:

- Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là một lần liều mạng cùng đồ mà thôi... căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Khóe miệng tỏ ra đùa cợt, Tư Đồ Lăng Phong tiếp tục nói:

- Lần trước bị ngươi mê hoặc để ngươi trốn được, lần này... ngươi không có vận may đó nữa đâu!

Đối mặt với sự trào phúng của Tư Đồ Lăng Phong, Bạch Nhạc hoàn toàn không có ý nổi giận, trên trán chỉ là sự lạnh nhạt cực hạn.

Như là đã quyết định, đối với Bạch Nhạc, Tư Đồ Lăng Phong cũng chỉ là một người đã chết.

Người chết, cho dù nói gì cũng không đáng được nổi giận.

Thậm chí không có ý muốn trả lời, cổ tay hơi lật, Côn Ngô Kiếm chợt tới tay, thuận thế chém ra.

Ngu kiếm!

Tới mức này, Bạch Nhạc đã sớm đập nồi dìm thuyền, đã quyết muốn giết Tư Đồ Lăng Phong để giệt khẩu, cần gì phải quan tâm dùng thủ đoạn gì, thân phận có bị bại lộ hay không?

Một kiếm này nhanh như sấm chớp!

Tư Đồ Lăng Phong còn chưa nói xong, ánh kiếm màu xanh đã rơi tới trước mặt.

May là Tư Đồ Lăng Phong đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho dù như thế vẫn bị một kiếm này dọa giật mình.

Quá nhanh!

Nhanh đến mức mắt thường không thể nắm bắt.

Quan trọng hơn là... kiếm nhanh như vậy, gã chưa từng thấy Yến Bắc Thần dùng bao giờ, hơn nữa còn mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Coong!

Một kiếm này nguy hiểm lại càng nguy hiểm, nghiêng người né kiếm, Tư Đồ Lăng Phong rung cổ tay, trường kiếm đã cầm trong tay.

Bình Luận (0)
Comment