Cho dù thật sự tập sát bạch giao, nhưng muốn dưới sự ngăn cản của Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân để đoạt được Nhất Nguyên Trọng Thủy lại khó như lên trời.
Mấu chốt là phản ứng lúc này của Vân Mộng Chân làm Thư Khánh Dương ý thức được, có thể Vân Mộng Chân giống gã, đã sớm đoán được thân phận của Bạch Nhạc, hơn nữa còn đang cố ý ra tay trợ giúp Bạch Nhạc.
Chuyện này tồn tại vấn để rất lớn.
Nếu như chỉ có một cá nhân Bạch Nhạc, cục diện như này, Bạch Nhạc mạnh mẽ nhúng tay vào, nói không chừng sẽ mạo hiểm cả tính mạng. Chỉ khi Vân Mộng Chân hướng về phía Bạch Nhạc, như vậy cho dù bạch giao có kết cục như thế nào, Bạch Nhạc tất không có nguy hiểm tới tính mạng.
Chỉ bằng điểm này cũng đã đủ để Thư Khánh Dương quyết định.
Vì chưa chắc có thể chiếm được Nhất Nguyên Trọng Thủy, đồng thời đắc tội với cả Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân hiển nhiên không phải chuyện có lợi.
Trong tích tắc, trong lòng bàn tau của Thư Khánh Dương liền xuất hiện một thanh đao, hung hãn chém về phía Nhậm Tiêu Dao.
Không còn tham dục với Nhất Nguyên Trọng Thủy, đối với Thư Khánh Dương, cục diện liền sáng tỏ hơn nhiều.
Gã chỉ cần làm chuyện làm Bạch Nhạc vui lòng là đủ, còn như cuối cùng Bạch Nhạc có thể cứu được bạch giao hay không, không có liên quan gì tới gã.
Chỉ cần xuất thủ, gã chỉ có lợi, không có hại gì.
Coong!
Khi Bạch Nhạc xuất kiếm, Tiêu Dật Phong cũng đã chuẩn bị tâm lý.. Dường như đồng thời khi Bạch Nhạc xuất thủ, kiếm của Tiêu Dật Phong liền đưa ra.
Nếu như bình thường giao phong, lấy sự sắc bén của Côn Ngô Kiếm, trong nháy mắt là có thể chặt đứt trường kiếm trong tay Tiêu Dật Phong.
Nhưng mà khi một kiếm này chém xuống Bạch Nhạc mới đột nhiên phát hiện, kiếm này của mình giống như chém vào một vùng lầy lội, bị đối phương dính chặt, cho dù có ra sức hơn nữa cũng không rút ra được.
Tam đại thiên tông đều có sự lợi hại riêng, không phải dễ bắt nạt.
Trước đó Bạch Nhạc đã từng giao thủ với Đỗ Phi của Thái Cực Đạo, nhưng giờ khi chân chính đối mặt với Tiêu Dật Phong, Bạch Nhạc lại vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề.
Đây cũng là lần đầu Bạch Nhạc chân chính giao thủ với kiếm đạo Thái Cực Đạo.
Kiếm đạo trong bông có kim này làm hắn khó chịu nói không lên lời.
Cùng lúc đó, người duy nhất không ai ngăn cản là Lâm Tuyết Dật cũng đã giết tới Tiểu Bạch Giao. Kiếm quang sáng như tuyết, dường như trong nháy mắt đã xé rách chân trời, đâm thẳng tới cổ Tiểu Bạch Giao.
So ra, kiếm của Lâm Tuyết Dật có vẻ cô cùng hoa lệ, dường như mỗi một kiếm đều rất nghệ thuật, ưu nhã chạm đỉnh.
Ngaoooooo
Chợt bị tấn công, Tiểu Bạch Giao cũng bị thức tỉnh, sau đó hoàn toàn nổi giận.
Thiên kiếp giáng xuống, Tiểu Bạch Giao không thể phát tiết sự tức giận cũng thôi đi, bây giờ còn có người dám công kích nó, cắt ngang thời gian nó tu luyện, bảo nó làm sao không tức giận được?
Giây lát, nó phun ra một ngụm long khí.
Trong tích tắc, long khí khủng bố liền hóa thành một luồng khí lạnh phun thẳng về phía Lâm Tuyết Dật.
Lực cực hàn điên cuồng trào ra, trong nháy mắt đã làm kiếm của Lâm Tuyết Dật đông lại. Không chỉ kiếm phong, cả người Lâm Tuyết Dật dường như đều bị bao bởi một tầng sương lạnh.
Mặc dù Tiểu Bạch Giao bị thương nghiêm trọng vì thiên kiếp, nhưng sau khi trải qua thiên kiếp, nó cũng đã hoàn toàn lột xác, bây giờ phải gọi là Tiểu Bạch Long thì thích hợp hơn.
Khi thật sự động thủ, Lâm Tuyết Dật mới phát hiện ra mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Tiểu Bạch Long.
Mấu chốt chính là gã không ngờ tất cả mọi người đều bị cản lại, kết quả này làm gã sợ hãi không ngừng.
Từ khi nào Yến Bắc Thần lại có thể yên lặng hóa giải sát cục này?
Lúc này Lâm Tuyết Dật không khỏi sinh ra ý muốn rút lui.
Hiển nhiên Yến Bắc Thần đến có chuẩn bị, chẳng những đã giải quyết Tư Đồ Lăng Phong cùng Quân Bất Ly trước, mà còn lấy biện pháp nào đó để Vân Mộng Chân và Thư Khánh Dương xuất thủ tương trợ. Tình huống này vốn là sát cục nắm chắc phần thắng, tới giờ tối đa chỉ có ba phần thắng.
Chỉ là... nhìn Nhất Nguyên Trọng Thủy gần trong gang tấc, Lâm Tuyết Dật vẫn không nỡ bỏ qua.
Không ai ra tay vây giết Tiểu Bạch Long vỡi gã cũng có nghĩa là không ai tranh đoạt Nhất Nguyên Trọng Thủy với gã.
Giết chết Tiểu Bạch Long, gã sẽ có thể đoạt được Nhất Nguyên Trọng Thủy, đến lúc đó chạy trốn chưa chắc không kịp.
Đương nhiên chuyện này ắt sẽ có chút nguy hiểm, thế nhưng đã đi tới bước này, ai mà không phải trải qua nguy hiểm.
Chuyện trên đời này vốn là cầu phú quý trong nguy hiểm.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tuyết Dật tiếp tục dâng lên sát khí, trong một hơi liền xuất hiện tinh cung. Trước đó tầng sương lạnh bám trên người nhất thời bị lực tinh cung xua tan.
Kiếm trong tay nhoáng lên tựa như thiên nữ tán hoa, một kiếm tỏa ra hàn mang hóa thành hàn tinh, lần nữa chém về phía Tiểu Bạch Long.
Kiếm này thực sự quá nhanh.
Mặc dù Tiểu Bạch Long ý thức được sự uy hiếp của kiếm này, thế nhưng trọng thương chưa lành, thân thể nó căn bản không theo kịp ý thức, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Phụt!
Trong nháy mắt, kiếm khí như hàn tinh kia chợt đâm lên người Tiểu Bạch Long.
Trước đó Tử Tiêu Thần Lôi tấn công, lân phiến trên người Tiểu Bạch Giao đã bị vỡ, bây giờ vẫn mang vết máu loang lổ, tình huống này căn bản không có cách nào ngăn cản kiếm của Lâm Tuyết Dật.