Ngay lập tức, trên người Tiểu Bạch Long xuất hiện hơn mười vết thương, máu me đầm đìa.
Ngaoooooo
Bị đau, Tiểu Bạch Long lần nữa gầm lên, miệng phun Nhất Nguyên Trọng Thủy hung hăng đập về phía Lâm Tuyết Dật.
Ầm!
Đừng thấy chỉ là một giọt nước, nhưng khi mới tiếp xúc với tinh cung của Lâm Tuyết Dật, gã nhất thời cảm nhận như bị một cái búa tạ hung hăng đập trúng ngực, mắt tối sầm lại, phun ra một ngụm máu, toàn bộ tinh cung bị lay động, suýt đã vỡ.
Một kích thành công, Tiểu Bạch Long cũng không tha, lập tức điều khiển Nhất Nguyên Trọng Thủy lần nữa đập về phía Lâm Tuyết Dật.
Chỉ tiếc, chịu một lần thua thiệt, Lâm Tuyết Dật đã nhanh nhạy hơn, căn bản không chịu bị Nhất Nguyên Trọng Thủy đập trúng nữa. Lắc mình một cái đã có thể né được tấn công của Nhất Nguyên Trọng Thủy.
Ổn định tâm thần, kiếm pháp trong tay Lâm Tuyết Dật chợt vung ra, người theo kiếm cứ vậy không ngừng đi khắp xung quanh người Tiểu Bạch Long, lần lượt công kích thân thể nó. Mặc dù mỗi lần bị thương không nặng, nhưng cứ vậy không ngừng tích lũy cũng tạo thành thương thế cực lớn.
Tiểu Bạch Long rống lên liên tục nhưng lại không thể ngăn cản công kích của Lâm Tuyết Dật, trong chốc lát, nửa người dưới biển đều bị nhiễm máu đỏ tươi.
Nghe Tiểu Bạch Long phẫn nộ gào thét, Bạch Nhạc không nỡ run rẩy, nhưng đối mặt với Tiêu Dật Phong nên chưa thể tiến thêm.
Dường như cảm nhận được Bạch Nhạc lo lắng, Tiêu Dật Phong lại không sốt ruột nữa, đổi công làm thủ, một thanh kiếm ngăn cản không chút kẽ hở, mặc cho Bạch Nhạc công kích thế nào cũng không thể phá được phòng ngự của gã.
Nhìn nước biển đỏ thẫm, trong lòng Bạch Nhạc ngày càng nôn nóng, trong thoáng chốc sát khí sôi trào, hầu như đã tới mức độ bùng nổ.
Trước đó khi đối mặt với Tư Đồ Lăng Phong, hắn có thể thủ thắng là bởi vì bại lộ thân phận, bỏ tất cả cố kỵ để liều mạng tranh đấu.
Nhưng tình huống bây giờ, dùng đầu ngón chân cũng biết, căn bản không thể diệt khẩu, một khi bại lộ thân phận thì sẽ dẫn tới phiền toái lớn.
Nhưng nghe Tiểu Bạch Long đau đớn gào thét, Bạch Nhạc cũng cảm giác được mình sắp không khống chế được nữa.
Ngay khi trong lòng Bạch Nhạc đang giãy dụa, biến cố nảy sinh.
Một ánh đao như mực đâm ra từ trong hư không phía sau Vân Mộng Chân, dường như trong nháy mắt, ánh đao khủng bố kia liền xuyên thấu cơ thể Vân Mộng Chân, mang theo máu tươi đỏ ngầu tựa như những đóa hoa hồng máu nở rộ trên không trung.
Dao găm như mực, như bóng hình của chủ nhân.
Trên đời này chỉ có một người có thể né qua tất cả nhận thức của mọi người, phát động đánh lén quỷ mị như vậy.
Trên đời này chỉ có một người sở hữu dao găm đen như mực này!
Trên đời này cũng chỉ có một người, từng đánh bại Vân Mộng Chân khi cùng cảnh giới.
Như đêm tối chợt bao phủ, một đao này kinh diễm thiên hạ.
Ầm!
Vỗ ra một chưởng, cả người Vân Mộng Chân chợt bay ngược ra, trên áo trắng như tuyết nhiễm một vùng đỏ tươi, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách với Mặc Vũ. Mặc dù chuyện này xảy ra đột ngột nhưng Vân Mộng Chân vẫn là Vân Mộng Chân, ngay bên bờ sinh tử đã kịp phản kích, tránh thoát phạm vi ánh đao kia bao phủ.
- Dạ Nhận!
Chậm rãi phun hai chữ này ra, trong mắt Vân Mộng Chân nhất thời tỏa ra sự nghiêm túc cùng kiêng kỵ chưa bao giờ có.
- Vân tiên tử, chúng ta... lại gặp mặt!
Trong tay nắm dao găm, thân thể Dạ Nhận cũng chậm rãi hiện ra trong hư không, trên mặt mang vẻ tươi cười nhưng sát khí lạnh băng lại làm lòng người lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người không khỏi vô ý thức ngừng tay, mắt nhìn Dạ Nhận.
Một bộ đồ đen tựa như đi ra từ trong tranh, lực chú ý của Dạ Nhận lại không đặt lên người khác, dường như nơi đây vốn chỉ có gã và Vân Mộng Chân.
- Dạ Nhận, ta chờ ngươi lâu rồi.
Nhìn chằm chằm Dạ Nhận, Vân Mộng Chân lạnh lùng nói.
Từ khi thấy cao thủ ma đạo bước vào cấm địa thượng cổ, thật ra Vân Mộng Chân vẫn luôn phòng bị Dạ Nhận. Cho dù là lúc nào, trong lòng vẫn cảnh giác một phần.
Chỉ là không ngờ bởi vì chuyện của Bạch Nhạc mà vẫn để lộ kẽ hở, cho Dạ Nhận cơ hội ra tay tuyệt hảo như vậy.
Đao phong vào cơ thể, nếu như không phải Vân Mộng Chân né tránh ngay bờ sinh tử, đao này không phải đâm thủng ngực mà đã đâm nát trái tim rồi.
Nói không khoa trương thì Vân Mộng Chân thật sự đã đi một vòng quỷ môn quan.
Chỉ là may mắn như vậy nhưng một đao này đã làm Vân Mộng Chân bị thương nặng, cho tới lúc này, máu trên vết thương vẫn chưa thể ngừng chảy.
- Đáng tiếc!
Khẽ lắc đầu, Dạ Nhận bình tĩnh đáp.
Một đao này trong mắt người ngoài có thể gọi là kinh diễm tuyệt luân, nhưng đối với Dạ Nhận lại vẫn không hài lòng.
Từ khi bước vào cấm địa thượng cổ, gã vẫn giấu hành tung, trăm phương ngàn kế muốn tìm một cơ hội hoàn mỹ nhất để ra tay, một kích chí mạng.
Chỉ tiếc, mặc dù tìm được cơ hội nhưng vẫn không thể giết luôn Vân Mộng Chân.
Chỗ kinh khủng nhất của Dạ Nhận chính là ẩn mình chưa từng lộ diện, thứ đáng sợ nhất của gã cũng chính là một đao đầu tiên xuất thủ này.
Đáng tiếc, trong lòng Vân Mộng Chân luôn không ngừng để ý, cho dù ở tình huống này cũng vẫn kịp phản ứng, khiến một đao này của gã bị lệch một phân.
- Ngươi chỉ có cơ hội này để giết ta.