Bản thân bị trọng thương nhưng Vân Mộng Chân lại vẫn không chút hoảng hốt, thậm chí trên mặt còn mang vẻ châm chọc.
Dường như vừa nói, trong cơ thể Vân Mộng Chân vừa tỏa ra sinh cơ dày đặc, ánh sáng xanh biếc chậm rãi tuôn ra từ trong vết thương, chỉ mấy hơi thở, vết thương khủng bố đã lấy tốc độ mắt thường thấy được để khép miệng.
Trừ một vùng đỏ chói mắt trên áo trắng, không nhìn thấy chút vết tích nào đã từng bị thương.
- Là tinh hoa sinh mệnh Thụ Tâm Hải!
Thấy cảnh đó, rốt cục Diệp Lăng Vân mới thở phào một cái.
Giả sử Vân Mộng Chân chết dưới một đao này, gã sẽ phát điên.
Dạ Nhận xuất thủ là việc gã có thể dự liệu được, một đao kinh diễm đó xác thực đã kích thích thần kinh của mỗi người.
Mà cách ứng phó của Vân Mộng Chân cũng hết sức xuất sắc.
Một người ra một kích tất sát trăm phương ngàn kế tìm cơ hội xuất thủ, một người đã sớm ngờ tới sự xuất hiện của Dạ Nhận, luôn căng thẳng đề phòng đối phương xuất thủ, ai cũng có chuẩn bị mà tới.
Công ra bất ngờ, thủ cũng không chê vào đâu được.
Đây mới thực sự là một cuộc quyết đấu đỉnh cao.
So với Diệp Lăng Vân, Mặc Kình lại có vẻ hơi thất vọng. Sự tồn tại của Dạ Nhận gã biết rõ, hơn nữa trong lòng gã biết rõ, Dạ Nhận mới là sát chiêu có khả năng giết Vân Mộng Chân nhất.
Từ khi bước vào cấm địa thượng cổ, tình hình cả đoạn đường đều khó có cơ hội nào. Mặc Kình không thừa nhận cũng không được, đây chắc chắn là thời cơ tốt nhất để xuất thủ.
Cho dù để gã đứng vào vị trí Dạ Nhận, gã cũng sẽ chọn thời cơ này để ra tay.
Biểu hiện của Dạ Nhận đã đủ kinh diễm.
Chỉ tiếc, phán đoán của Vân Mộng Chân cũng tinh chuẩn không kém, chẳng những tính được Dạ Nhận sẽ ra tay, dưới tình huống như thế nào cũng không thả lỏng cảnh giác, mà còn sáng suốt để lại một bộ phận tinh hoa sinh mệnh Thụ Tâm Hải để bảo mệnh!
Sinh cơ dày đặc kéo Vân Mộng Chân lại từ tuyệt cảnh, hóa giải một đao phải chết này của Dạ Nhận.
- Đây là cơ hội tốt nhất, nhưng chưa chắc là cơ hội duy nhất.
Dường như đã sớm dự liệu được, Dạ Nhận cũng không chút tức giận, bình tĩnh nhìn Vân Mộng Chân, đáp.
Nói là cơ hội tốt nhất là bởi vì trước đó Dạ Nhận chưa bao giờ lộ diện, cho dù Vân Mộng Chân phòng bị cũng sẽ không mãnh liệt.
Nói chưa chắc là cơ hội duy nhất là bởi vì chuyến đi cấm địa thượng cổ vẫn chưa kết thúc, chỉ cần Vân Mộng Chân còn chưa rời khỏi cấm địa thượng cổ liền có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy Dạ Nhận đương nhiên sẽ có cơ hội thứ hai, thứ ba để ra tay.
Hơn nữa, Vân Mộng Chân sẽ không còn tinh hoa sinh mệnh để tự chữa thương nữa.
- Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội thứ hai?
Trong mắt lóe lên sát khí nặng nề, Vân Mộng Chân bước ra một bước, sau người hiện lên hình bóng ánh trăng huyễn lệ, trong nháy mắt khóa kín khí cơ của Dạ Nhận.
Thứ đáng sợ nhất của Dạ Nhận chính là xuất thủ đánh lén, ngăn cản được một kích này xong chính là thời cơ phản kích tốt nhất.
Vân Mộng Chân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Đầu tiên, ngươi không giết chết được ta!
Khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, Dạ NHận chậm rãi nói, trong lời nói tràn đầy tự tin.
- Mặt khác... không ai có thể gạt ta hai lần!
Nói rồi Dạ Nhận rất thâm ý liếc nhìn Bạch Nhạc.
Người khác không biết thân phận của Bạch Nhạc, nhưng Dạ Nhận đã biết từ lúc ở Linh Tê Kiếm Tông.
Trước đó sau khi gã động thủ với Vân Mộng Chân đã hoài nghi quan hệ của Bạch Nhạc với Vân Mộng Chân, chỉ là Vân Mộng Chân trực tiếp phủ nhận đã lừa được gã, làm gã bỏ lỡ một cơ hội.
Mà bây giờ những mờ ám giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân làm sao có thể giấu được Dạ Nhận nữa?
Nói là mờ ám nhưng đã biểu đạt cực kỳ rõ ràng.
Giả sử Vân Mộng Chân dám ra tay đấu với gã, Mặc Vũ sẽ nhất định không bỏ qua cơ hội giết Tiểu Bạch Long, thậm chí cơ hội giết Bạch Nhạc.
Trước khi Dạ Nhận xuất thủ, tình huống của Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Long đã rất nguy hiểm, nếu như lại để Mặc Vũ góp phần thì sợ là chắc chắn phải chết.
Lần này, Vân Mộng Chân ngươi còn dám nói không quan tâm tới sinh tử của Bạch Nhạc sao?
Cái gì gọi là thời cơ xuất thủ hoàn mỹ?
Chính là gom tất cả các nhân tố vào, cho dù thành bại cũng có thể ung dung trở ra, đó gọi là hoàn mỹ!
Hiển nhiên, Dạ Nhận đã làm được.
Ầm!
Ngay khi Dạ Nhận đang nói với Vân Mộng Chân, thân ảnh của Bạch Nhạc nhoáng lên, chợt xuất thủ.
Ban đầu khi Dạ Nhận xuất thủ đánh lén xác thực dọa cho Bạch Nhạc đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Thấy Vân Mộng Chân bị thương nặng, một khắc đó Bạch Nhạc quả thực vội tới sắp nứt cả mắt, hận không thể lập tức ra tay toàn lực trợ giúp Vân Mộng Chân tập sát Dạ Nhận.
Nhưng tiếp đó phản ứng của Vân Mộng Chân làm cho Bạch Nhạc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Mặc dù nguy hiểm nhưng hắn cũng lần nữa ý thức được, Vân Mộng Chân vẫn luôn không phải một tiểu nữ nhân nhu nhược cần người khác bỏa vệ, nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ danh chấn thiên hạ, là nhân vật xuất sắc nhất trên đời này.
Dạ Nhận, Bạch Nhạc đương nhiên cũng từng nghe nói tới.
Cho nên, điều trước tiên Bạch Nhạc muốn làm chính là làm mình không trở thành gánh nặng của Vân Mộng Chân.