Phản ứng của hắn vốn cực nhanh, tâm niệm vừa động cũng đã quyết đoán xong.
Trong một hơi thở, Bạch Nhạc đã nhanh chóng tiến về phía Tiểu Bạch Giao.
Bất cứ chuyên gì đều có hai mặt chính phản, cái gọi là phúc họa tương y chính là ý này.
Dạ Nhận xuất hiện tuy mang đến nguy hiểm, nhưng đối với Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Long lại là hỗ trợ.
Được một cơ hội thở dốc như vậy, thương thế của Tiểu Bạch Long cũng khôi phục không ít, ngay lúc đó, Bạch Nhạc rốt cuộc tìm được cơ hội phi tới bên cạnh Tiểu Bạch Long.
Lâm Tuyết Dật và Tiêu Dật Phong đều đang chìm trong chuyện Dạ Nhận, căn bản không thể kịp phản ứng.
Bàn tay chợt mở ra, trong tay nhất thời xuất hiện Thiên Cung, thậm chí người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn đã thu Tiểu Bạch Long vào trong Quảng Hàn Thiên Cung.
Trạng thái bây giờ của Tiểu Bạch Long còn lâu mới khôi phục lại hết được, cứ ở bên ngoài chẳng những không thể giúp được gì mà còn trở thành mục tiêu công kích.
Ngược lại, chỉ cần thu Tiểu Bạch Long vào Quảng Hàn Thiên Cung, một mình hắn sẽ dễ di chuyển hơn, cho dù là theo Vân Mộng Chân giết chóc hay tìm cơ hội đào tẩu đều thuận tiện hơn nhiều.
Làm xong hết, lúc này Bạch Nhạc mới thở phào một hơi.
Phản ứng liên tiếp của Bạch Nhạc cũng làm người ta trố mắt đứng nhìn, đợi Lâm Tuyết Dật phản ứng kịp thì đã muộn.
- Yến Bắc Thần!
Trong mắt lóe lên sát khí điên cuồng, Lâm Tuyết Dật không đoái hoài tới Dạ Nhận nữa, kiếm trong tay nhoáng lên, kiếm quang huyễn lệ chém thẳng về phía Bạch Nhạc.
Trong lòng cực hận Yến Bắc Thần, Lâm Tuyết Dật xuất thủ luôn sát chiêu. Kiếm quang khắp trời như hoa tuyết nhẹ bay, phong kín hết không gian, muốn giết Bạch Nhạc tại chỗ.
- Thôn Thiên!
Ánh mắt hơi ngưng lại, trong lòng Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, cũng xuất thủ theo.
Từ một khắc quyết định động thủ, Bạch Nhạc đã tính tới phản ứng của Lâm Tuyết Dật, đương nhiên sẽ không chút hoảng hốt ứng đối, giơ tay lên lần nữa thi triển Thôn Thiên Quyết.
Chỉ nghe ầm một tiếng, ma khí khủng bố liền sôi trào, thân ngoại hóa thân hung hãn xuất hiện phía sau Bạch Nhạc, đột nhiên há mồm hút vào, vô số kiếm quang ở xung quanh đều bị cắn nuốt.
Cho dù là kiếm khí kiếm quang cũng là một loại sức mạnh, đối mặt với Thôn Thiên Quyết cũng có thể bị cắn nuốt.
Bên này Bạch Nhạc động thủ với Lâm Tuyết Dật, khóe miệng Dạ Nhận lại không khỏi nở nụ cười rực rỡ.
Mới rồi gã vẫn còn đang uy hiếp Vân Mộng Chân, chỉ chớp mắt đã trở thành sự thật.
Đương nhiên, trong lòng Dạ Nhận không khỏi tán thán, có thể phản ứng trong thời gian ngắn như thế, đồng thời làm ra phản kích chuẩn xác nhất, Bạch Nhạc cũng làm gã phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Mỗi người đều có lập trường cùng mục đích riêng, nhưng dưới tình huống đặc biệt, phản ứng của tất cả người khác đều có thể trở thành trợ lực cho mình.
Mỗi người đều có thể trở thành địch nhân, thế nhưng mỗi người cũng có thể trở thành minh hữu tạm thời.
Là một sát thủ đỉnh cao, năng lực phán đoán đối với thế cục hiển nhiên đã thành bản năng.
- Yến Bắc Thần, để ta tiễn ngươi một đoạn đường!
Căn bản không tiếp tục để ý tới Vân Mộng Chân, thân hình thoắt một cái, chủy thủ trong tay Dạ Nhân đã đâm về phía Lâm Tuyết Dật.
Biến cố trong chớp nhoáng này suýt nữa đã dọa chết Lâm Tuyết Dật.
Lấy thực lực của gã, đối mặt với mình Yến Bắc Thần còn chưa chắc thắng, bây giờ Dạ Nhận lại tới nhúng tay vào, không phải đang đòi mạng gã sao.
Dường như trong nháy mắt, Lâm Tuyết Dật đã kinh sợ.
Ngay lúc đó, tâm niệm của Bạch Nhạc cũng thay đổi thật nhanh, cũng xuất hiện vô số ý nghĩ trong đầu.
Mặc dù hắn hận không thể giết Dạ Nhận cho thống khoái, nhưng lúc này cũng hiểu mình nhất định phải phối hợp với Dạ Nhận.
Đừng thấy một đao này Dạ Nhận đang tấn công Lâm Tuyết Dật, nhưng nếu hắn không phối hợp, vậy đao đó sẽ chém về phía hắn.
Tình huống này hắn căn bản không được chọn.
Bạo!
Trong mắt lóe lên sát cơ, Bạch Nhạc không chút do dự làm nổ thân ngoại hóa thân, hơn nữa không phải tấn công Lâm Tuyết Dật mà thuận thế đánh về phía Tiêu Dật Phong ở bên cạnh.
Bạch Nhạc không nghĩ tới chuyện giết Lâm Tuyết Dật, hiển nhiên Dạ Nhận cũng không.
Sở dĩ xuất thủ chẳng qua là vì thoát thân mà thôi.
Nhân cơ hội này ép lui Tiêu Dật Phong, thoát thân mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Trong tích tắc, thân ngoại hóa thân nổ tung mang theo kiếm khí và kiếm quan, đổ ập xuống Tiêu Dật Phong.
Không kịp phản ứng, Tiêu Dật Phong cũng chỉ có thể bị ép lui một bước, vung kiếm trong tay vẽ ra một đồ án thái cực trên không trung, hóa giải công kích.
Chỉ là ngay lúc đó, từ lỗ hổng gã để lại, Bạch Nhạc cũng không có ý dây dưa, vừa tung người lên đã nhảy vào trong nước biển, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Cứ vậy chỉ qua một cái lắc người, Dạ Nhận cũng phóng qua từ bên cạnh Lâm Tuyết Dật, trong khoảnh khắc lần nữa biến mất trong hư không.
Một kích không thành, trốn xa nghìn dặm.
Dạ Nhận cứ vậy nhanh nhẹn rời đi trước mặt Vân Mộng Chân, mặc dù hận tới ngứa răng, nhưng Vân Mộng Chân vẫn không thể không nuốt xuống cơn tức này.
So với việc giết Dạ Nhận, hiển nhiên an nguy của Bạch Nhạc quan trọng hơn.
Huống chi giống như Dạ Nhận đã nói, cho dù nàng liều lĩnh xuất thủ, tỉ lệ giết được Dạ Nhận cũng chỉ có ba thành.