Nhậm Tiêu Dao thê thảm như vậy, đổi lại là bọn họ chỉ sợ cũng không khá hơn là mấy.
Trong nháy mắt, khi nhìn về phía khoảnh đất trắng xóa trước mặt, mọi người không khỏi thêm phần sợ hãi.
Cũng may, Nhậm Tiêu Dao dù sao cũng không phải tu hành giả phổ thông, mặc dù thê thảm nhưng trên thực tế vẫn chưa uy hiếp trí mạng được, trong chốc lát, Hoàng Tuyền Chi Thủy bao bọc cơ thể gã lại, thương thế nhanh chóng phục hồi như cũ, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch, không còn dáng vẻ phiêu diêu trước đó.
- Thánh nữ, đây là sao?
Nhìn thảm trạng của Nhậm Tiêu Dao, rốt cục Tiêu Dật Phong vẫn không nhịn được hỏi.
Mặc dù đều là tam đại thiên tông nhưng sự dị thường trong cấm địa thượng cổ này người khác không thể so được với Đạo Lăng Thiên Tông. Nếu như ở đây có người có thể biết rốt cục đây là thế nào, chỉ có thể là Vân Mộng Chân.
Yên lặng trong chốc lát, Vân Mộng Chân không trả lời ngay mà chậm rãi nhìn sang nơi khác.
Không nhìn thấy thân ảnh của Bạch Nhạc, trong lòng Vân Mộng Chân vẫn có phần không yên. Chỉ là cẩn thận suy nghĩ tới tính tình của Bạch Nhạc, cùng với sự cường hãn của Thông Thiên Ma Thể, Vân Mộng Chân vẫn tin Bạch Nhạc sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Chuyện như vậy trước đó không thương lượng, thế nhưng chỉ cần thoáng suy tính, sự ăn ý tự nhiên làm nàng hiểu ra,
Mặc dù không phát hiện được khí tức của Bạch Nhạc, thế nhưng Vân Mộng Chân vẫn có thể đoán được khả năng lớn nhất Bạch Nhạc đang ẩn thân dưới nham thạch nóng chảy.
Hiển nhiên, cửa ải Tức Thổ này cũng làm khó Bạch Nhạc.
Nghĩ vậy, Vân Mộng Chân nhất thời cao giọng nói:
- Đây là Tức Thổ!
Ý của Tiêu Dật Phong chỉ là bảo Vân Mộng Chân tự mình nói cho gã và Lâm Tuyết Dật. Dù sao bây giờ Tư Đồ Lăng Phong không ở đây. Thư Khánh Dương trên danh nghĩa thì thuộc về chính đạo, nhưng trên thực tế lại không phải người của chính đạo.
Tiêu Dật Phong hỏi câu đó không chỉ muốn Vân Mộng Chân cho một lời giải thích hoặc biện pháp giải quyết, quan trọng hơn là muốn tỏ thái độ, muốn liên thủ với Vân Mộng Chân.
Chỉ là không ngờ Vân Mộng Chân dường như không hiểu ý của gã, căn bản không che giấu, thậm chí cố tình phóng đại giọng nói, muốn để tất cả mọi người đều nghe được.
So ra, phản ứng của Thư Khánh Dương nhanh hơn nhiều.
Vân Mộng Chân vừa nói, gã liền ý thức được hẳn là Bạch Nhạc đang ẩn thân ở gần đây. Những lời này Vân Mộng Chân đang cố ý nói cho Bạch Nhạc nghe.
Đương nhiên, gã cũng không để bụng nghĩ xem rốt cục Vân Mộng Chân nghĩ gì, nhưng lại biết rõ lời kế tiếp của Vân Mộng Chân sẽ vô cùng quan trọng, hơn nữa sẽ không nói dối.
- Tức Thổ, trong truyền thuyết nói rằng có thể tự động sinh ra thổ nhưỡng, gặp nước thì lớn, thời kỳ thượng cổ từng bị đại năng dùng để khống chế hồng thủy.
Vân Mộng Chân không để bụng người khác nghĩ như thế nào, từ góc độ của nàng, công khai nói những lời này, lập trường không tính là sai. Cho dù chính đạo hay ma đạo, người ngoài ai nhắc tới cũng sẽ cho rằng Vân Mộng Chân có đại khí, không có tư tâm.
- Nham thạch nóng chảy nơi đây sở dĩ kinh khủng như vậy, có một bộ phận nguyên nhân là vì Địa Hỏa Chi Tâm nương theo Tức Thổ, cho nên, qua một thời gian ngắn, núi lửa sẽ tự động phun trào một lần.
Dừng lại, Vân Mộng Chân lại tiếp tục:
- Tức Thổ muốn sinh trưởng cần rất nhiều linh khí, cho nên, nếu có tu hành giả bước lên Tức Thổ thì sẽ bị cắn nuốt linh khí, đồng thời không ngừng chìm xuống đến khi bị Tức Thổ thôn phệ, hóa thành tro bụi.
Nghe thế, sắc mặt của Nhậm Tiêu Dao không khỏi khó coi thêm vài phần.
Mới rồi nếu gã phản ứng chậm chút nữa, chỉ sợ sẽ bị Tức Thổ thôn phệ, hóa thành tro bụi.
- Thánh nữ nói vậy ý là trung tâm Tức Thổ... chính là Địa Hỏa Chi Tâm?
Ánh mắt nhìn về phía tinh thạch xích sắc ở chính giữa khoảnh đất màu trắng, Lâm Tuyết Dật nhẹ giọng chen lời.
- Đúng!
Gật đầu, Vân Mộng Chân trầm giọng đáp:
- Chỉ là Địa Hỏa Chi Tâm nương theo Tức Thổ để sinh trưởng, căn bản không có cách tới gần! Hơn nữa, cho dù thật vượt qua được Tức Thổ, khi tiếp cận Địa Hỏa Chi Tâm cũng sẽ gặp phải ngọn lửa của nó! Uy thế của địa hỏa tuyệt không dưới thiên hỏa thiên kiếp.
...
Chỉ riêng Tức Thổ cũng đã làm người ta bó tay, bây giờ còn có uy hiếp của Địa Hỏa Chi Tâm làm người ta bắt đầu sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
- Thánh nữ, lẽ nào không có cách giải quyết sao?
Ánh mắt lóe lên, Thư Khánh Dương mở lời.
- Nếu có thực lực tinh hải, lấy tinh hải bao phủ thì có thể mạnh mẽ luyện hóa!
Lắc đầu, Vân Mộng Chân tiếp tục nói:
- Trừ cách đó, nếu có đủ linh thạch cực phẩn... lấy nó làm điểm đặt chân mượn lực cũng là một biện pháp vượt qua Tức Thổ! Có điều... sợ là chúng ta ai cũng không mang nhiều linh thạch cực phẩm tới đây!
Những lời này rơi vào tai Bạch Nhạc đang ẩn dưới nham tương làm lòng hắn khẽ động.
Trước đó Bạch Nhạc từng ném linh thạch lên Tức Thổ, linh thạch thượng phẩm cũng chỉ duy trì được mấy hơi thôi, hơn nữa tốc độ chìm xuống quá nhanh, hiển nhiên là linh lực trong linh thạch thượng phẩm chưa đủ.
Có điều nếu như là linh thạch cực phẩm thì có thể đủ coi là đá đặt chân rồi.