Khoảng chừng một canh giờ ở trong nham tương, Bạch Nhạc rốt cục đã tìm được tương tâm!
Chỉ là ngoài dự liệu của Bạch Nhạc, trong nham tương tâm không giống với tưởng tượng của hắn là bị bao vây trong nham tương, mà lại nằm trên thổ nhưỡng trắng xóa.
Thổ nhưỡng trắng xóa kia có phạm vi khoảng hai mươi mét, ở vị trí trung tâm có một viên tinh thạch xích hồng, tỏa ra hỏa diễm nhàn nhạt đang chậm rãi thiêu đốt.
Nếu như nhìn bề ngoài dường như không có chút khác thường nào, ngọn lửa đó cũng không thể bì được với sự khủng bố của thiên hỏa.
Nhưng chỉ đi tới đây, Bạch Nhạc liền cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh khó tả.
Đó là trực giác sợ hãi cái chết.
Dù lấy định lực của Bạch Nhạc, lúc này cũng khó đè sự chấn động trong lòng xuống, buộc mình dừng lại, không lập tức nhảy lên nơi hoàn toàn trắng xóa kia.
Hơi trầm ngâm một chút, Bạch Nhạc tùy ý lấy hai viên linh thạch trên người ra, ném về phía nơi trắng xóa trước mặt.
Bộp!
Linh thạch rơi trên đất, trong nháy mắt đã ngưng lại, dường như rơi vào một tấm lụa mềm, đang dần lún xuống.
Giả sử như vậy thì cũng thôi, kinh khủng nhất là Bạch Nhạc rõ ràng nhìn thấy hai viên linh thạch kia như chợt bị người ta hút sạch linh lực, trong khoảnh khắc liền biến thành màu xám trắng, cuối cùng vỡ nát, hóa thành cát trắng giống y đúc với thổ nhưỡng bạch sắc ở xung quanh.
Phát hiện vậy nhất thời làm Bạch Nhạc phải hít một hơi khí lạnh.
Gặp quỷ rồi! Thổ nhưỡng trắng xóa này chẳng những có thể cầm chân, lại có thể thôn phệ sinh lực, đáng sợ là toàn bộ quá trình, ngươi còn không thể phát hiện ra dị dạng, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Chưa từ bỏ ý định, Bạch Nhạc lần nữa ném ra hai viên linh thạch thượng phẩm, nhưng mà cũng chỉ trong khoảnh khắc đã có kết cục tương tự vậy.
Vì thế, Bạch Nhạc không tiếp tục ôm lòng cầu may nữa, hoàn toàn từ bỏ ý định xông vào.
Thu liễm khí tức, Bạch Nhạc làm mình lần nữa chìm vào nham tương, lặng yên ẩn mình chờ người khác chạy tới.
Mới qua một nén nhang, đám Vân Mộng Chân đã xuất hiện ở đây.
Trong nháy mắt nhìn thấy thổ nhưỡng trắng xóa, con ngươi của Vân Mộng Chân hơi rụt lại, chỉ là nàng nhanh chóng che giấu, không làm ai chú ý tới.
Trên thực tế, bây giờ sự chú ý của người khác đều đặt lên việc tìm Bạch Nhạc.
Trước đó, Lâm Tuyết Dật thấy rõ Yến Bắc Thần nhảy vào trong nham tương, mất tích. Cho dù gã hận Yến Bắc Thần thế nào nhưng cũng hiểu, lấy thực lực của Yến Bắc Thần tuyệt đối sẽ không bị vây chết trong nham tương! Hơn nữa tốc độ hẳn là không chậm hơn bọn họ.
Trước đó thậm chí gã đã chuẩn bị tâm lý rằng khi đến nơi Bạch Nhạc đã đang luyện hóa Địa Hỏa Chi Tâm rồi.
Nhưng sau khi tới đây lại không thể thấy tung tích Bạch Nhạc đâu.
Ngược lại, ở chính giữa khoảnh đất trắng xóa kia, viên tinh thạch xích hồng vẫn ở đó.
Nhớ tới chuyện Vân Mộng Chân vừa nói nhất thời làm mọi người ý thức được, tinh thạch xích hồng kia tất chính là Địa Hỏa Chi Tâm.
Trong tích tắc, Nhậm Tiêu Dao là người đầu tiên không nhịn được mà nhảy ra.
Lấy tinh cung ra, trong tay Nhậm Tiêu Dao cầm chiết phiến, thân như hồng nhạn nhẹ nhoáng lên đã hạ xuống khoảnh đất hoàn toàn trắng xóa kia, thậm chí còn hoa mỹ hất tay một cái, mở chiết phiến ra.
Nhưng mà đắc ý không qua nổi ba hơi, sắc mặt của Nhậm Tiêu Dao chợt đại biến.
Trong thời gian ba hơi thở, chân của Nhậm Tiêu Dao đã cắm rễ trong thổ nhưỡng trắng xóa, kinh khủng hơn là gã có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ mới một lúc vậy mà ma khí trong cơ thể gã bị cắn nuốt mất ba thành!
Nơi đây không thể coi thường được, Nhậm Tiêu Dao vô ý thức thả người nhảy lên.
Chỉ là cho tới lúc này, Nhậm Tiêu Dao mới chính thức ý thức được sự khủng bố của nơi đây, mặc cho gã dùng bao nhiêu khí lực, hai chân dưới đất cũng không thể thoát được, thậm chí còn bị giữ lại nhanh hơn vài phần.
Hơn nữa khi thân thể không ngừng đình trệ, tốc độ ma khí trong cơ thể trôi đi cũng càng lúc càng nhanh.
Lần này Nhậm Tiêu Dao mới thật sự hoảng hốt.
Tới mức này gã nào dám lưỡng lự nữa, lập tức thi triển thần thông!
- Hoàng Tuyền!
Trong tích tắc, lực tinh cung triển khai hóa thành một dòng Hoàng Tuyền Chi Thủy u lãnh, đột nhiên dội từ không trung xuống làm thổ nhưỡng dưới chân Nhậm Tiêu Dao bị trôi ra một khe hở, nhân cơ hội đó, Nhậm Tiêu Dao mới theo Hoàng Tuyền Chi Thủy gắng gượng thoát đi.
Tõm!
Gắng gượng thoát ra, Nhậm Tiêu Dao dùng sức quá mạnh, cả người chợt rơi vào nham tương.
Sau một khắc, Nhậm Tiêu Dao chợt hét thảm một tiếng, đột nhiên nhảy ra từ nham tương. Nhanh chóng thoát ra như vậy nhưng vẫn bị chậm, chẳng những y phục trên người bị nham thạch nóng chảy thiêu rụi, làn da trên người cũng bị hòa tan, cả người máu me đầm đìa, bàn chân bong ra từng mảng máu thịt, lộ ra xương trắng lành lạnh.
Dù sao không phải ai cũng như Bạch Nhạc, sở hữu Thông Thiên Ma Thể đủ kháng được nhiệt độ nóng bỏng của nham thạch.
Vốn dĩ người khác nhìn thấy Nhậm Tiêu Dao gặp nạn đều mang tâm tư chế giễu.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy thảm trạng lúc này của Nhậm Tiêu Dao thì không ai cười nổi.
Có thể đi tới nơi đây, thực lực của nhau ai cũng nắm rõ, sợ là không ai mạnh hơn ai lắm.