Một khi bị giết ắt sẽ tác động tới thế lực sau lưng dẫn tới sự trả thù liên tiếp. Những thiên tài này có thể tác động tới cả lão tổ Tinh Hải Cung, sẽ ảnh hưởng lớn tới bố cục thiên hạ.
Nếu như được, Diệp Lăng Vân còn muốn tán thần thông đi làm gián đoạn quan sát cấm địa thượng cổ.
Nhưng lý trí lại cho ông ta biết, đã tới bước này, trừ phi ông ta muốn thành kẻ địch của thiên hạ, bằng không thì không thể làm vậy.
Nếu như ngày xưa Đạo Lăng Thiên Tông vẫn ở đỉnh cao, hoặc khi thực lực của ông ta còn, ông ta đều sẽ chọn mạnh mẽ làm gián đoạn, nhưng bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông đã không kham nổi cái giá lớn như vậy.
Nghĩ thế, trong lòng Diệp Lăng Vân không khỏi đắng chát.
Chẳng bao lâu sau thôi, Đạo Lăng Thiên Tông làm việc sẽ không cần giao phó với ai!!
...
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Hai canh giờ sau rốt cục có người khác chạy tới nơi này, chỉ là so với mấy người Vân Mộng Chân thì những người này chật vật hơn nhiều.
Nơi đây vẫn cấm phi hành, tất cả mọi người nhất định phải dựa vào tinh cung chống đỡ để đảm bảo mình không rơi vào trong nham tương, linh lực đang liên tục tiêu hao. Bọn họ lúc nào cũng phải có linh thạch thượng phẩm trong tay để không ngừng bổ sung linh lực mới có thể tiếp tục chống đỡ.
Trốn dưới nham tương, Bạch Nhạc không có cách nào nhìn được tình cảnh phía trên, chỉ có thể bằng vào âm thanh và khí tức để phán đoán thân phận người tới.
Chỉ là rất nhanh, Bạch Nhạc đã nghe được tiếng nói quen thuộc.
- Khánh Dương huynh, mau tới hỗ trợ!
Chật vật lắm mới chạy được tới đây, lúc này sắc mặt của Ngô Văn Uyên có vẻ cực kỳ khó coi, hơn nữa nếu như Bạch Nhạc có thể nhìn tháy thì sẽ kinh dị phát hiện ra, lúc này Ngô Văn Uyên đi cùng bọn tam hoàng tử tới.
Nhưng cho dù như thế lại vẫn khó tránh bị người ta đuổi kịp, thực lực của đối phương xác thực hơi dọa người.
Con ngươi hơi rụt lại, Thư Khánh Dương nhất thời nhìn thấy thân ảnh theo sát phía sau Ngô Văn Uyên.
Thanh niên mặc hoa phục, trong tay cầm thanh liêm đao u lãnh đen ngòm, thậm chí không lấy tinh cung ra mà vẫn đạp vào nham thạch nóng chảy để di chuyển, toàn thân tỏa ra khí tức u lãnh, sát khí nghiêm nghị.
- Là ai?
Thân ảnh nhoáng lên, Thư Khánh Dương ngăn cản trước người bọn Ngô Văn Uyên, lạnh giọng hỏi.
Sở dĩ phản ứng nhanh như thế không phải sợ không tới kịp trước thanh niên kia, mà là sợ người khác nhân cơ hội ra tay với Ngô Văn Uyên. Bây giờ cục diện nơi đây ác liệt thế nào, Ngô Văn Uyên mới chạy tới không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt nhìn Thư Khánh Dương, mí mắt thanh niên kia cũng không khỏi nảy lên, hiển nhiên đã nhận ra Thư Khánh Dương, chỉ là do dù đối mặt với Thư Khánh Dương cũng không chút sợ hãi, nhàn nhạt nói:
- U Minh Tông, Dạ Thần Hi!
Một cái tên đơn giản cũng đủ làm Thư Khánh Dương ý thức được vì sao đối phương lại truy sát bọn Ngô Văn Uyên.
U Minh Tông bản thân là tử thù của Đại Càn Vương Triều, bây giờ còn truyền nhân sống sót, một khi có cơ hội, không xuất thủ với người của Đại Càn Vương Triều mới là chuyện lạ.
Nếu như là lúc khác, lấy thực lực của Thư Khánh Dương đương nhiên sẽ không thèm quan tâm, nhưng giờ gã không thể không kiêng kỵ.
Một khi gã bị đối phương ngăn chặn, người khác sợ rằng sẽ lập tức ra tay với bọn Ngô Văn Uyên, trước một bước xông vào phạm vi Tức Thổ.
Sinh tử của bọn tam hoàng tử, gã có thể không quan tâm, nhưng gã lại không thể mặc kệ Ngô Văn Uyên được.
Dưới nham thạch nóng chảy, nghe được cái tên Dạ Thần Hi, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi nao nao.
Lúc trước trong lăng tẩm Thanh Vương hắn chỉ nhìn thoáng qua được sự đáng sợ của Dạ Thần Hi, nếu không phải do thực lực bản thân còn yếu một chút, lấy thiên phú thủ đoạn của Dạ Thần Hi chắc chắn có thể bước vào hàng ngũ thiên tài cấp cao nhất, cho dù so sánh với đám Nhậm Tiêu Dao và Tiêu Dật Phong cũng sẽ không rơi vào hạ phong.
Hơn nữa trước đây khi Lam tiên sinh bày Huyết Ảnh Ma Tông vây giết Bạch Nhạc, đối mặt với Yêu Đao Dương Đào, là do Dạ Thần Hi xuất thủ giúp Bạch Nhạc giải vây.
Tính ra, Bạch Nhạc vẫn nợ đối phương một ân tình.
Bây giờ Dạ Thần Hi có mặt ở đây làm Bạch Nhạc có chút bận tâm.
Hơn nữa, mặc dù thực lực của bọn Ngô Văn Uyên và tam hoàng tử yếu hơn chút, nhưng nhân số lại áp đảo, chung quy không đến mức bị một mình Dạ Thần Hi đánh tới mức không chút đánh trả chứ?
Giống như giải đáp nghi vấn trong lòng Bạch Nhạc, sau một khắc lại có hai giọng nói quen thuộc vang lên.
- Quỷ Diễm Tông, Chung Diễm!
- Ẩn Tâm!
Ba người đều là người quen của Bạch Nhạc, nhưng Bạch Nhạc nghĩ mãi không ra, tại sao ba người này lại đi cùng nhau.
Ban đầu Chung Diễm và Ẩn Tâm có duyên gặp mặt một lần ở trên Đông Hải, nhưng bọn họ cũng không biết Dạ Thần Hi?
Có điều, lấy thực lực ba người này, nếu như liên thủ lại, Tam hoàng tử và Ngô Văn Uyên thật sự không đỡ được, có thể một đường chạy trốn tới nơi này, đã coi như là vận khí không tệ.
- Hóa ra là dư nghiệt của U Minh Tông!
Thư Khánh Dương cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói:
- U Minh Tông đã sớm huỷ diệt, cùng lắm cũng chỉ còn một con cá lọt lưới như ngươi mà thôi, ngươi thật sự cho rằng mình có thể lật lên sóng gió gì sao?