Lời nói này của Thư Khánh Dương không chút khách khí, thậm chí có thể nói là tràn ngập đùa cợt.
Không phải Thư Khánh Dương xem thường Dạ Thần Hi, mà là sau khi đưa ra phán đoán đối với cục diện trước mặt, liền đưa ra đánh giá lý trí nhất!
Thật ra mỗi một chữ trong những lời này, đều không phải đang giễu cợt Dạ Thần Hi, mà là đang nhắc nhở người khác.
U Minh Tông đã sớm bị huỷ diệt, tự nhiên Dạ Thần Hi không hề có bối cảnh, còn về Quỷ Diễm Tông, cũng chỉ là một cái Ma Tông ở Duyện Châu mà thôi, không coi là thế lực lợi hại gì, cái tên Ẩn Tâm này càng chưa từng nghe qua.
So với việc đánh chết hoàng tử Đại Càn Vương Triều, tự nhiên giết chết ba người này vẫn dễ dàng hơn nhiều.
Huống chi, Thư Khánh Dương hắn không phải để trang trí, hiển nhiên sẽ che chở người Đại Càn Vương Triều, ai dám xuất thủ đối với đám người Ngô Văn Uyên, nhất định sẽ phải thừa nhận Thư Khánh Dương phản kích!
Đương nhiên, một mình Thư Khánh Dương chưa chắc đã không đỡ được đối phương liên thủ, nhưng có lựa chọn tốt hơn, hà tất phải đi trêu chọc Thư Khánh Dương và Đại Càn Vương Triều?
Ở đây trừ đám người Dạ Thần Hi vừa tới, còn không biết chuyện gì xảy ra ra, những người khác có người nào không phải là tinh ranh?
Thư Khánh Dương vừa nói những lời này ra khỏi miệng, nhất thời làm cho tất cả mọi người hiểu ra.
Trong tích tắc Lâm Tuyết Dật liền xuất thủ, kiếm quang huyễn lệ tản mát ra, trực tiếp bao phủ Dạ Thần Hi đi vào.
Đột nhiên Lâm Tuyết Dật động thủ, cũng khiến cho trong lòng Dạ Thần Hi hơi kinh hãi.
Trước đó toàn bộ tâm thần hắn, đều đặt vào việc phòng bị Thư Khánh Dương, căn bản không có nghĩ đến, vậy mà có người khác ra tay trước.
Dưới tình huống này, không phải mọi người sẽ vì quyền lợi của mỗi bên mà chiến sao?
Tại sao lại có người có quan hệ tốt với Thư Khánh Dương, không tiếc xuất thủ giúp hắn?
Thế nhưng, cuối cùng Dạ Thần Hi cũng không phải loại Tinh Cung Cảnh bình thường kia có khả năng bằng được, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng vẫn kịp phản ứng, đột nhiên một tay hơi dùng sức, Hắc Sắc Liêm Đao lập tức quét ngang mà ra, lộ ra một cỗ tử khí khủng bố, chính diện đón nhận đạo kiếm quang huyễn lệ kia!
Oanh!
Hai cỗ lực lượng hung hăng va vào nhau, lập tức tạo lên một tiếng nổ kịch liệt, nham thạch nóng chảy xung quanh bị văng lên, hóa thành một mảnh hỏa vũ.
Nhưng mà kết quả một kích này, lại khiến cho nội tâm mọi người không khỏi hơi kinh hãi!
Rõ ràng Dạ Thần Hi chỉ có thực lực Tinh Cung trung kỳ, vậy mà một đao chém ra, lại mạnh mẽ ngăn cản được kiếm quang của Lâm Tuyết Dật.
Mặc dù lúc này Lâm Tuyết Dật cũng không có quá để hắn ở trong lòng, hơn nữa muốn bắt sống hắn, nên chưa ra hết toàn lực!
Nhưng dù vậy, cũng đã rất biến thái rồi!
Lấy thực lực Tinh Cung trung kỳ, chống đỡ cao thủ hàng đầu như Lâm Tuyết Dật, ngươi coi mọi người đều là loại biến thái như Yến Bắc Thần kia sao?
Hơn nữa, Lâm Tuyết Dật vừa ra tay, cũng lập tức khiến cho Ẩn Tâm và Chung Diễm đồng thời sinh ra một tia uy hiếp mạnh mẽ.
Bọn hắn vốn đi cùng Dạ Thần Hi, dưới tình huống hiện tại càng hiểu rõ, nói về thực lực bản thân, bất kể như thế nào bọn hắn cũng đều kém những cao thủ hàng đầu này, muốn tự bảo vệ mình, biện pháp duy nhất chính là liên thủ lại.
Mặc dù không biết vì sao đột nhiên Lâm Tuyết Dật lại xuất thủ, thế nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại bọn hắn đưa ra phán đoán chính xác.
Gần như là trong nháy mắt, hai người Chung Diễm và Ẩn Tâm cũng đồng thời xuất thủ, giáp công về phía Lâm Tuyết Dật.
Lúc trước ba người bọn hắn liên thủ đối phó Ngô Văn Uyên, cũng đã phối hợp với nhau rất nhiều lần, nên khi xuất thủ có vẻ cực kỳ ăn ý.
Hai người Chung Diễm và Dạ Thần Hi chính diện cường công, Ẩn Tâm tìm cơ hội xuất thủ đánh lén!
Căn bản không cần mở miệng trao đổi, mỗi người cũng đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Lâm Tuyết Dật vốn rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời bị ba người này vây công, cũng không khỏi bị luống cuống tay chân, không thể không thu hồi kiếm quang, đổi công thành thủ.
Nếu như chỉ có một mình Lâm Tuyết Dật, đối mặt với loại vây công này, đúng là sẽ có chút đau đầu, bại thì cũng chưa chắc, nhưng cũng khó có thể thủ thắng.
Nhưng bây giờ người nhìn chằm chằm vào đám người Dạ Thần Hi, đâu chỉ có một mình Lâm Tuyết Dật.
Mắt thấy Lâm Tuyết Dật bị ngăn cản, Nhậm Tiêu Dao cũng lập tức xuất thủ lần nữa, quạt xếp trong tay vung lên, liền có một trận âm phong bay về phía Chung Diễm.
Ba người Dạ Thần Hi đồng thời xuất thủ, khiến cho Nhậm Tiêu Dao có thể thấy rõ ràng, trong ba người, không thể nghi ngờ thực lực Dạ Thần Hi dẫn đầu, tự nhiên hắn không có hứng thú với loại xương cứng khó gặm này, dù sao cũng chỉ là tìm người làm đá đặt chân, tìm người nào mà chẳng giống nhau.
Cùng lúc đó, Tiêu Dật Phong cũng xuất thủ, chém một kiếm về phía Ẩn Tâm.
Kiếm đạo của Thái Cực Đạo, vốn là trong bông có kim, thích hợp bắt sống nhất.
Hai người này vừa nhúng tay, lập tức khiến cho ba người Dạ Thần Hi, sinh ra một tia tuyệt vọng!
Bất kể như thế nào bọn hắn cũng không nghĩ ra, đang yên đang lành cao thủ Chính Đạo ra tay với bọn hắn thì cũng thôi đi, nhưng tại sao cao thủ Ma Đạo cũng đối phó bọn hắn, chuyện này căn bản là không có đạo lý!