Cũng may bất kể là Tiêu Dật Phong hay Nhậm Tiêu Dao, Lâm Tuyết Dật đều muốn bắt sống đối phương, chứ không phải đánh chết.
Dù sao, muốn làm đá đặt chân, thì phải để cho Tức Thổ thôn phệ linh lực đối phương, nếu là người chết sẽ không còn tác dụng.
Kể từ đó, mặc dù đám người Chung Diễm ngăn cản cực kỳ gian nan, thế nhưng cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ, không đến mức trong khoảnh khắc đã bị đối phương bắt.
Thế nhưng dù vậy, cục diện cũng đã thay đổi thành cực kỳ ác liệt, đối diện với mấy cao thủ hàng đầu này, cho dù là Dạ Thần Hi cũng không nắm chắc có thể chống đỡ đối phương công kích trong một nén nhang.
- Vù vù!
Kiếm phong khẽ run lên, kiếm quang màu trắng chợt ra khỏi vỏ!
Mắt thấy mấy người rơi vào trong tuyệt cảnh, chân mày Vân Mộng Chân hơi nhíu lại, trong lòng lập tức đưa ra quyết định!
Đám người Dạ Thần Hi đều là ma tu, sống hay chết Vân Mộng Chân cũng không để ở trong lòng, nhưng cuối cùng cục diện này, lại là bởi vì câu nói kia của nàng mà tạo thành, đáy lòng Vân Mộng Chân có chút không đành lòng.
Huống chi, nếu để những người này thực sự đắc thủ, chỉ sợ bọn hắn sẽ càng xuất thủ trầm trọng hơn đối với người khác, dùng cái này bước vào trung tâm Tức Thổ, cướp đoạt Địa Hỏa Chi Tâm.
Dù sao, Vân Mộng Chân cũng không làm được chuyện lấy người khác làm đá đặt chân để cướp đoạt cơ duyên.
Kể từ đó, cho dù là vì quyền lợi bản thân, nàng cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản.
Đương nhiên, ngăn cản ngoài sáng là không có khả năng, dù sao nàng cũng chỉ có một mình, không có khả năng là địch với tất cả mọi người.
Thế nhưng, nếu chỉ muốn khiến cho cục diện loạn hơn một chút, vậy thì đơn giản hơn nhiều.
Một kiếm này của Vân Mộng Chân, trực tiếp chỉ về phía Thư Khánh Dương!
Một kiếm này của Vân Mộng Chân, mới chính thức khiến cho trong lòng mọi người đột nhiên chấn động.
Đừng thấy trước đó, đã có không ít người xuất thủ, nhưng trên thực tế, tất cả lực chú ý của mọi người đều không hề rời khỏi Vân Mộng Chân, bất kể là lúc nào, thái độ của vị Đạo Lăng Thánh Nữ này cũng hết sức quan trọng.
Thật ra trong lòng không ít người ở đây đều đang suy đoán, Vân Mộng Chân sẽ làm ra lựa chọn gì!
Có người đoán Vân Mộng Chân sẽ giống như người khác, bắt ma tu coi như đá đặt chân, giành trước xông vào trong phạm vi Tức Thổ.
Có người đoán với tính cách của Vân Mộng Chân, sẽ buông tha tranh đoạt cơ duyên lần này.
Cũng có người suy đoán có thể Vân Mộng Chân sẽ xuất thủ, ngăn cản người khác.
Nhưng một kiếm đột nhiên chém về phía Thư Khánh Dương này, lại dọa cho tất cả mọi người giật mình, cái này căn bản không có bất kỳ đạo lý gì!
Cho dù là Thư Khánh Dương, cũng hoàn toàn bất ngờ, vậy mà lại gặp chuyện tai bay vạ gió.
Trong số những người ở đây, hắn là người duy nhất đoán được thân phận Bạch Nhạc, cũng đoán được Bạch Nhạc đang ẩn nấp ở xung quanh, cho tới nay, hắn vẫn luôn cho rằng, mình mới là người nắm chắc cục diện trước mắt nhất.
Cho nên, cho dù đám người Dạ Thần Hi khiêu khích qua đây, Thư Khánh Dương cũng chỉ mở miệng châm ngòi, không có tự mình xuất thủ.
Chính là đang đợi Bạch Nhạc xuất hiện, hắn thấy, Bạch Nhạc vẫn luôn ẩn nấp ở xung quanh, mới là người có khả năng tranh đoạt cơ duyên lần này nhất, cho nên chỉ cần theo dõi Bạch Nhạc, là có thể nắm giữ quyền chủ động!
Hơn nữa, trước đó hắn vốn là người cùng Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân đi Kiếp Vân cứu Tiểu Bạch Long, cũng vô ý thức cho rằng, nhất định Vân Mộng Chân sẽ coi hắn là đồng minh tạm thời!
Nhưng một kiếm này, chợt chém vỡ tất cả mưu đồ và tưởng tượng của hắn.
- Thánh Nữ, ngươi làm cái gì vậy?
Thân hình Thư Khánh Dương lóe lên một cái, nguy hiểm trách được một kiếm này, trở tay lấy trường thương ra, vẻ mặt khó coi nhìn Vân Mộng Chân hỏi.
- Người là do Đại Càn Vương Triều các ngươi đưa tới, bây giờ các ngươi lại muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?
Sắc mặt Vân Mộng Chân có chút lạnh, nhàn nhạt đáp:
- Các ngươi muốn coi người khác là đá đặt chân để xông vào Tức Thổ Chi Địa, ta tự hỏi không ngăn cản được, nhưng... nếu đã như vậy, vậy thì ai cũng đừng nghĩ đặt mình ở ngoài.
- Các ngươi coi thường những người không có thân phận bối cảnh, vậy ta cứ động thủ với hoàng tử Đại Càn Vương Triều các ngươi!
Trong lúc nói chuyện, Vân Mộng Chân lại giết về phía Thư Khánh Dương lần nữa.
Những lời này vừa ra, quả thực khiến Thư Khánh Dương bị tức hộc máu.
Đây rõ ràng là chuyện vớ vẩn, ai có thể tin tưởng chứ?
Nếu Vân Mộng Chân ngươi thật sự muốn giết mấy vị hoàng tử này, ta có thể ngăn được ngươi sao? Chỉ cần ngươi không bắt Ngô Văn Uyên, ta cũng sẽ không liều mạng đi cản ngươi!
Nhưng miệng ngươi nói muốn động thủ với bọn hắn, lại công kích lên người ta là có ý gì?
Ban đầu đám người Dạ Thần Hi không nghĩ ra, vì sao đang yên đang lành lại được nhiều người chú ý như vậy, hôm nay nghe được những lời này của Vân Mộng Chân, liền lập tức hiểu ra.
Dù không biết Tức Thổ là cái gì, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn bạch sắc thổ nhưỡng cách đó không xa, cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra!
Thế nhưng, chỉ cần biết rõ ràng nguyên nhân, cái tử cục này sẽ có đường hóa giải.