Mất đi uy hiếp uy hiếp, khí tức của Thông Thiên Ma Công cũng theo đó mà thu lại, cho dù là có một số ma khí vẫn còn sót lại, Vân Mộng Chân cũng theo bản năng cho rằng là ma khí của Dạ Nhận lưu lại, trực tiếp lợi dụng linh lực xua ra ngoài.
- Càn quấy!
Trong giây lát, Tử Dương Chân Nhân cũng theo đó hạ xuống, nhìn thấy Vân Mộng Chân ôm Bạch Nhạc, mày lập tức nhíu lại, tay áo vung lên, trực tiếp đẩy Vân Mộng Chân ra, đồng thời đưa linh lực vào trong cơ thể Bạch Nhạc.
Cũng may là, Vân Mộng Chân rót linh lực vào trong cơ thể Bạch Nhạc trước, khiến Linh Phủ của Bạch Nhạc khôi phục mấy phần, tất nhiên lại vận chuyển, giấu đi khí tức của Thông Thiên Ma Công. Nếu không, cho dù chỉ là thời gian mấy hơi thở, Tử Dương Chân Nhân đã có thể nhận thấy sự khác thường.
- Chỉ là linh lực tiêu hao quá độ mà thôi, không tổn thương đến tim, không chết được.
Không phát hiện điều gì dị thường, Tử Dương Chân Nhân lập tức không còn hứng thú với Bạch Nhạc nữa, thuận tay giao Bạch Nhạc cho Văn Trạch vừa tới, thản nhiên phân phó,
- Kẻ này có công cứu Thánh Nữ, cho phép hắn ngoại lệ tiến vào Đạo Lăng Thiên Tông, chờ hắn tỉnh lại, mang hắn về bản tông đi.
Vốn bị Tử Dương Chân Nhân đẩy ra, Vân Mộng Chân đã muốn phát tác, nhưng nghe thấy Bạch Nhạc không tổn thương đến tâm tạng, cũng không có nỗi lo tới tính mạng, Vân Mộng Chân lập tức bình tĩnh lại.
Bạch Nhạc đã không chết, vậy nàng ta nhất định phải thu liễm tất cả cảm xúc lại.
Lời nói vừa rồi của Dạ Nhận, tuy bị nàng ta dùng một mặt vô tình để hóa giải, nhưng lại chung quy vẫn khó tránh khỏi sẽ lưu lại một chút dấu vết, nếu lại có biểu hiện khác thường gì, nàng ta muốn giải thích nữa, chính là ngàn khó vạn khó.
Ở lâu trên địa vị cao, sức khống chế của Vân Mộng Chân rất mạnh, một ý niệm liền cường hành thu liễm cảm xúc.
- Bạch Nhạc hai lần cứu tính mạng của ta, nếu nguyện bái vào bản tông, ta hứa sẽ cho hắn một vị trí đệ tử chân truyền.
Liếc Bạch Nhạc một cái, Vân Mộng Chân bình tĩnh mở miệng nói, sau đó thì không có thêm một câu phân phó, xoay người rời đi.
Cùng là đệ tử chân truyền, nhưng đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông và đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông lại tuyệt đối không phải cùng một khái niệm, dưới tình huống bình thường, cho dù là Tử Dương Chân Nhân muốn trực tiếp thăng chức cho ai làm đệ tử chân truyền, cũng không đơn giản.
Cho dù Văn Trạch là đệ tử của hắn, bởi vì chưa bước vào Tinh Cung, cũng không được ban cho thân phận đệ tử chân truyền.
Vừa vào cửa đã trực tiếp thăng chức chân truyền, thăng chức như vậy tuyệt đối là ban ân ngoại lệ! Cũng chỉ có Vân Mộng Chân dùng thân phận của Thánh Nữ mới có thể tùy hứng như vậy, đổi lại là Tử Dương Chân Nhân cũng không dám chơi như thế.
Nhưng ở dưới tình huống nào đó, ban thưởng càng nặng, lại càng dễ gác quan hệ sang bên.
Ít nhất Tử Dương Chân Nhân cũng không nghi ngờ, chỉ thản nhiên liếc Bạch Nhạc một cái mà thôi.
Đương nhiên, cũng bởi vì chênh lệch thân phận của Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc sự quá lớn, cho dù là thành tựu Tử Phủ, thậm chí đã cứu mạng của Vân Mộng Chân, cũng không đủ để kéo gần lại loại chênh lệch này.
Xoay người trở lại trong thiên điện, đóng cửa lại, tựa vào cạnh cửa, Vân Mộng Chân không khống chế được cảm xúc của mình nữa, không khỏi rơi lệ.
Không tự mình trải qua, tuyệt đối không thể lý giải loại sợ hãi và cảm động ở bên rìa sinh tử này.
Từng cảnh tượng quen biết với Bạch Nhạc tới nay chậm rãi xộc lên trong lòng.
Từ sự chán ghét và cừu hận lúc ban đầu vì mất đi trong sạch, đến Bạch Nhạc vì nàng ta mà chiến thắng sợ hãi trảm sát tên mập ghê tởm đó, chịu đựng một thân đau đớn cõng nàng ta xuống núi. Rồi khi đến Linh Tê Kiếm Tông, vô cùng đúng mức đi đối mặt với nàng ta.
Chỉ hai tháng thời gian, Bạch Nhạc từ một tạp dịch không hề có căn cơ, biến thành thiên kiêu Tử Phủ cho dù so sánh với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cũng là kinh diễm tuyệt luân.
Bị Dạ Nhận áp chế, còn hao hết tâm tư cảnh báo cho nàng ta, ở dưới tuyệt cảnh, dùng thân thể đơn bạc đó chắn trước người mình, nói với mình, cho dù là chết, cũng phải chết phía trước mình.
Hiện giờ, lại thực hiện lời hứa của hắn, vào lúc sinh tử, dứt khoát dùng thân thể đỡ mũi đao của Dạ Nhận!
Từng hành động này, giống như dòng suối nhỏ hợp dòng thành sông.
Cho dù là Vân Mộng Chân cũng không thể không thừa nhận nàng ta thật sự bị cảm động rồi.
Bất kể có thân phận tôn quý tới đâu, nàng ta chung quy vẫn chỉ là một nữ hài, một nữ hài mới chỉ mười chín tuổi mà thôi.
Nhưng thực tại lại lạnh lùng như vậy, tựa như một cánh cửa, ngăn cách nàng ta lại.
Đừng nói là cùng với Bạch Nhạc, hiện giờ Bạch Nhạc trọng thương, nàng ta ngay cả nhìn một cái, quan tâm một chút cũng không được, chỉ có thể ép mình phải thu liễm tất cả cảm xúc, làm bộ như không có gì phát sinh.
Bất kể nàng ta lý trí bình tĩnh cỡ nào, nhưng, tim chung quy vẫn sẽ đau.
...
Khi Bạch Nhạc tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.