Vết thương trên người sớm đã được băng bó bằng thuốc tốt nhất, trên thực tế, băng bó cũng chỉ là đi tình thế mà thôi, với năng lực tự chữa lành của Bạch Nhạc hiện giờ, chỉ cần không phải vết thương trí mạng, rất nhanh sẽ khép lại.
Phiền phức thực sự vẫn là Linh Phủ của hắn! Vốn vừa ra Linh Phủ, đầu tiên là kịch chiến với Âm Dương Quỷ Đồng, lại phải đỡ một đao của Dạ Nhận.
Cho dù may mắn không chết, Linh Phủ cũng bị thương nghiêm trọng, ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể triệt để khôi phục lại.
- Bạch sư huynh, ngươi tỉnh rồi à?
Bạch Nhạc vừa mở mắt, liền nghe thấy một thanh âm kinh hỉ vang lên, là thanh âm của nữ nhân, đáng tiếc lại không phải là của Vân Mộng Chân.
Lấy lại bình tĩnh, lúc này Bạch Nhạc mới nhìn rõ, người bên cạnh mình rõ ràng là Liễu Như Tân.
- Liễu sư tỷ.
Cười khổ một cái, Bạch Nhạc giãy dụa muốn ngồi dậy, lại cảm thấy mệt mỏi, may mà có Liễu Như Tân đỡ hắn, mới không ngã xuống giường.
- Bạch sư huynh, thân thể của ngươi vẫn chưa khôi phục, đừng lộn xộn. Liễu Như Tân có chút oán trách nói.
- Những người trong ma đạo đó đã rút chưa?
Tựa vào trên giường, Bạch Nhạc không nhịn được mở miệng hỏi.
- Ngươi yên tâm, bọn họ đã sớm chạy mất rồi, Vân tiên tử cũng không sao.
Liễu Như Tân lắc đầu giải thích.
Nghe thấy Vân tiên tử không sao, Bạch Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Bạch Nhạc, Liễu Như Tân đột nhiên, hỏi
- Bạch sư huynh, không phải ngươi thích Vân tiên tử chứ?
- ...
Tâm tư bị điểm phá, Bạch Nhạc lập tức có chút xấu hổ, thề thốt phủ nhận,
- Nói bậy, Vân tiên tử là thân phận gì, ta sao xứng.
Nhìn bộ dạng vội vàng giải thích của Bạch Nhạc, Liễu Như Tân lập tức không nhịn được mà cười ra tiếng.
- Nhìn bộ dạng này của ngươi, còn nói không thích.
Vươn tay ra chọc vào gáy Bạch Nhạc, Liễu Như Tân nói khẽ,
- Trên đời này người thích Vân tiên tử có không biết bao nhiêu, nếu ta là nam tử, có lẽ cũng động tâm, cái này có gì lạ đâu.
- ...
Cười khổ một chút, lời này Bạch Nhạc cũng không biết nên tiếp thế nào.
- Liễu, ngươi đừng gọi ta là sư huynh, rất không được tự nhiên, chúng ta cứ giống như trước kia đi.
Nhìn Liễu Như Tân, Bạch Nhạc quyết định đổi đề tài.
- Vậy ta trực tiếp gọi tên ngươi nhé?
Liễu Như Tân cười hỏi.
- Được!
Gật đầu, Bạch Nhạc tất nhiên không cự tuyệt,
- Liễu sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?
Tỉnh lại rồi Bạch Nhạc tất nhiên nhận ra được, nơi này chính là trong động phủ Thiên Tâm Phong của mình.
- Ngươi là đệ tử chân truyền, dựa theo quy củ trong tông, là có thể từ trong ngoại môn lựa chọn đệ tử tới hầu hạ, ngày hôm qua ngươi bị thương, Từ trưởng lão phân phó cho Dương sư huynh từ trong ngoại môn lựa chọn người, xem như là nhiệm vụ của tông môn, phần thưởng cũng không thấp đâu! Ta nghĩ, dẫu sao chúng ta cũng là người quen, chủ động tới, nếu ngươi không hài lòng, bảo Dương sư huynh ngươi lại cho ngươi một cô nàng xinh đẹp nhé?
Cười khẽ một tiếng, Liễu Như Tân thuận miệng giải thích.
Bạch Nhạc tất nhiên hiểu, đây là Liễu Như Tân đang giễu cợt hắn, có điều, với thực lực của Liễu Như Tân, chủ động nhận loại nhiệm vụ tông môn này tới chiếu cố hắn, nhưng tuyệt đối không phải vì chút phần thưởng này, mà là thật sự quan tâm tới hắn.
- Đa tạ Liễu sư tỷ.
Hơi ôm quyền, Bạch Nhạc cảm ơn.
- Bạch Nhạc, ngươi không cho ta gọi ngươi là sư huynh, sao còn gọi ta là sư tỷ?
Chọc vào gáy Bạch Nhạc, Liễu Như Tân khẽ sẳng giọng.
- ...
Há há miệng, Bạch Nhạc trong nhất thời cũng không biết nên xưng hô với Liễu Như Tân thế nào, ấp úng cả nửa ngày, mới mở miệng nói,
- Liễu tỷ!
Hì hì.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của Bạch Nhạc, Liễu Như Tân không nhịn được lại bật cười,
- Bạch Nhạc, ngươi là vòng vo nói ta già à.
- ...
- Bạch sư đệ!
Sau khi Bạch Nhạc tỉnh lại bao lâu, Văn Trạch liền đăng môn.
Có người ngoài ở đây, Liễu Như Tân không nói cười với Bạch Nhạc nữa, im lặng lui sang một bên.
- Văn sư huynh, xin lỗi, có thương tích trong người, không tiện đứng dậy đón chào.
Cười khổ một chút, Bạch Nhạc hơi ôm quyền nói.
- Không cần khách sáo.
Xua tay, Văn Trạch cười nói,
- Chuyện lúc trước, vẫn phải cám ơn ngươi, nếu thực sự để Thánh Nữ có bất trắc gì, đám người chúng ta cũng không còn mặt mũi nào mà quay về.
- Thánh Nữ có ơn lớn với ta, ta có thể có thành tựu hôm nay, có thể nói toàn là nhờ Thánh Nữ ban tặng, đây là điều nên làm.
Bạch Nhạc nhẹ giọng giải thích,
- Đáng tiếc, không ra gì, ngược lại bởi vì ta mà khiến Thánh Nữ bị thương.
Tuy chuyện đã qua, nhưng ngay cả người ngoài cuộc như Liễu Như Tân, cũng có thể nhìn ra tâm ý của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân, đâu phải Bạch Nhạc giải thích vài câu như vậy là có thể che giấu được.
Cười khẽ một cái, Văn Trạch lắc đầu nói,
- Bạch sư đệ, ta biết tâm tư của ngươi! Thích Nữ, không phải là chuyện mất mặt gì, so sánh với người khác, kỳ thật ngươi đã rất may mắn.
Lời này không phải là nói cho có lệ, trên thực tế, Văn Trạch đích xác cho rằng là như vậy.
Trên đời này người thích Vân Mộng Chân, quả thực là nhiều như cá diếc qua sông, nhưng có thể được Vân Mộng Chân nhớ tới thì liệu có được mấy ai?