Nghiêm mặt, Văn Trạch lập tức mở miệng nói,
- Bạch sư đệ, phụng lệnh gia sư, lần này là tới mời ngươi bái vào bản tông.
Một câu này vừa được nói ra, chẳng những Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, Liễu Như Tân ở bên cạnh cũng không khỏi biến sắc!
Đạo Lăng Thiên Tông!
Đó là tông lớn số một thế gian chân chính, nếu so sánh, Linh Tê Kiếm Tông quả thực là không đáng một xu, Đạo Lăng Thiên Tông chủ động vươn cành oliu, ai có thể cự tuyệt?
Lúc này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút hoảng hốt.
Trước kia, Đạo Lăng Thiên Tông cũng luôn là giấc mơ của hắn! Hiện giờ, có cơ hội như vậy bày ra trước mặt, nói không động tâm thì khẳng định là giả.
Huống chi, còn có Vân Mộng Chân ở đó, chỉ có đến Đạo Lăng Thiên Tông, mới có thể có cơ hội nhìn thấy Vân Mộng Chân nhiều hơn, dụ hoặc như vậy không thể nói là không lớn.
Chỉ là, khi thực sự cần làm ra quyết định, Bạch Nhạc ngược lại trở nên có chút do dự.
Hắn rất muốn được ở gần Vân Mộng Chân hơn, nhưng lý trí lại nói với hắn, hắn tuyệt đối không thể bái vào Đạo Lăng Thiên Tông.
Bí mật trên người Bạch Nhạc thật sự quá nhiều, bất kể là Thông Thiên Ma Công, Côn Ngô Kiếm, hay là quan hệ của hắn và Vân Mộng Chân, bất kỳ một cái nào lộ ra ngoài, đều sẽ dẫn tới họa sát thân.
- Liễu sư tỷ, đỡ ta dậy.
Nhìn Liễu Như Tân, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.
Tuy không biết Bạch Nhạc muốn làm gì, nhưng Liễu Như Tân vẫn theo lời đi đến bên cạnh Bạch Nhạc, cẩn thận đỡ Bạch Nhạc dậy.
Hơi khom người, hành lễ với Văn Trạch, lúc này Bạch Nhạc mới nghiêm mặt nói,
- Đa tạ sự cất nhắc của Tử Dương Chân Nhân, chỉ là Bạch Nhạc thân là đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, thật sự không tiện bái vào sư môn khác.
Kết quả này, bất kể là Văn Trạch hay là Liễu Như Tân đều hoàn toàn không đoán trước được.
Nhất là Liễu Như Tân, tuy nàng ta cũng không muốn Bạch Nhạc rời khỏi, nhưng khi nghe thấy Bạch Nhạc thật sự cự tuyệt Đạo Lăng Thiên Tông, sự rung động trong lòng vẫn đang không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Nhưng mà, thực sự khiến nàng ta rung động vẫn ở phía sau.
- Đệ tử chân truyền có là gì đâu, chỉ là một cái xưng hô mà thôi.
Lắc đầu, Văn Trạch tiếp tục nói,
- Bạch sư đệ có lẽ vẫn chưa biết, Thánh Nữ đã hứa, chỉ cần ngươi chịu bái vào bản tông, sẽ cho ngươi vị trí đệ tử chân truyền.
- Chính ngươi cũng từng nói, Thánh Nữ có ơn với ngươi, hiện giờ Thánh Nữ tự mình mời ngươi nhập tông, chẳng lẽ ngươi cũng vẫn cự tuyệt à?
- ...
Điều kiện như vậy, đừng nói là Bạch Nhạc, Liễu Như Tân ở bên cạnh quả thực là nghe mà muốn ngất xỉu.
Đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa là Thánh Nữ tự mình mở miệng mời, đây quả thực chính là cá vượt long môn, chỉ cần Bạch Nhạc đáp ứng, chuyện tu hành ngày sau có thể nói là một con đường bằng phẳng, ít nhất bước vào Tinh Cung cảnh là không có vấn đề.
Nghe vậy, cho dù là Bạch Nhạc, cũng không khỏi cười khổ.
Lúc trước hắn vừa trở thành đệ tử chân truyền, khi bế quan đi ra gặp Vân Mộng Chân, cũng từng nói với nàng ta về đề tài này.
Vân Mộng Chân từng nói, nếu có thể tìm về Côn Ngô Kiếm, sẽ dẫn Bạch Nhạc tới Đạo Lăng Thiên Tông.
Hiện giờ Côn Ngô Kiếm tất nhiên không tìm thấy, nhưng dưới loại tình huống này, Vân Mộng Chân lại đột nhiên nói cho hắn vị trí đệ tử chân truyền, hiển nhiên sợ rằng không phải bổn ý, mà là thể hiện ra cho người khác xem.
Điểm này, chỉ cần suy tư một chút là Bạch Nhạc hiểu ngay.
Hắn tất nhiên cũng muốn ở gần Vân Mộng Chân hơn một chút, nhưng lại càng hiểu rằng, nếu mình thực sự muốn đuổi kịp bước chân của Vân Mộng Chân, trước tiên nhất định phải cách xa nàng một chút.
Trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, loại tông môn đỉnh cấp Đạo Lăng Thiên Tông này có lẽ ngược lại sẽ ước thúc sự tự do của hắn, hạn chế tương lai của hắn.
- Đa tạ Thánh Nữ!
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc cuối cùng vẫn lắc đầu, cự tuyệt,
- Linh Tê Kiếm Tông đối với ta không tệ, tông môn tuy nhỏ, nhưng đối với ta mà nói, giống như là nhà vậy. Làm sao lại có chuyện ghét bỏ nhà nhỏ mà rời khỏi?
- ...
Lần này, Văn Trạch mới chính thức là lâm vào động dung.
Bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc, sau khi xác định Bạch Nhạc không phải đang giả ý từ chối, Văn Trạch cũng không khỏi khom người cúi đầu về phía Bạch Nhạc.
Thân là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, hắn tất nhiên vô cùng minh bạch, điều này đối với người khác mà nói, là một loại dụ hoặc thế nào, thậm chí có thể nói, điều này có nghĩa là một loại nhân sinh hoàn toàn khác.
Ở trước mặt loại lựa chọn này, Bạch Nhạc vẫn có thể giữ được bản tâm, không vì ngoại vật mà động lòng, phần thủ vững này tuyệt đối đáng cho bất kỳ ai bội phục.
- Bạch sư đệ tâm tư tinh thuần, có tình có nghĩa, ta cũng không bằng!
Thở dài một tiếng, Văn Trạch trầm giọng mở miệng nói,
- Thật đáng tiếc, không thể làm đồng môn với ngươi, có điều, bằng hữu như ngươi thì Văn Trạch ta kết giao chắc rồi.
Cười cười, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Chỉ cần Văn sư huynh không chê, tiểu đệ tất nhiên nguyện kết giao bằng hữu với Văn sư huynh.
...
- Cự tuyệt?